https://www.youtube.com/watch?v=JYHHUibz7bU
- Lời Chúa
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng những người biệt phái rằng: “Có một nhà phú hộ kia vận toàn gấm vóc, lụa là, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người hành khất tên là Ladarô, nằm bên cổng nhà ông đó, mình đầy ghẻ chốc, ước được những mụn bánh từ bàn ăn rớt xuống để ăn cho đỡ đói, nhưng không ai thèm cho. Những con chó đến liếm ghẻ chốc của người ấy. Nhưng xảy ra là người hành khất đó chết và được các thiên thần đem lên nơi lòng Abraham. Còn nhà phú hộ kia cũng chết và được đem chôn. Trong hoả ngục, phải chịu cực hình, nhà phú hộ ngước mắt lên thì thấy đằng xa có Abraham và Ladarô trong lòng Ngài, liền cất tiếng kêu la rằng: “Lạy Cha Abraham, xin thương xót tôi và sai Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước để làm mát lưỡi tôi, vì tôi phải quằn quại trong ngọn lửa này. Abraham nói lại: “Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ. Vậy bây giờ Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì chịu khốn khổ. Vả chăng, giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn tự đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ đó qua đây được”. Người đó lại nói: “Đã vậy, tôi nài xin cha sai Ladarô đến nhà cha tôi, vì tôi còn năm người anh em nữa, để ông bảo họ, kẻo họ cũng phải sa vào chốn cực hình này”. Abraham đáp rằng: “Chúng đã có Môsê và các tiên tri, chúng hãy nghe các Ngài”. Người đó thưa: “Không đâu, lạy Cha Abraham! Nhưng nếu có ai trong kẻ chết về với họ, thì ắt họ sẽ hối cải”. Nhưng Abraham bảo người ấy: “Nếu chúng không chịu nghe Môsê và các tiên tri, thì cho dù kẻ chết sống lại đi nữa, chúng cũng chẳng chịu nghe đâu”.
2. Suy niệm
Sách Châm Ngôn đã viết: “Lạy Chúa, xin ban cho con hai điều: Xin đừng để con quá giàu, kẻo con quên Chúa; cũng đừng để con quá nghèo, kẻo con phải trộm cắp mà làm ô danh Ngài.” (Cn 30:7–9)
Người giàu có hay kẻ khó nghèo không phải là tội, nhưng cách sống của người giàu hay nghèo mới là điều Thiên Chúa xét đến. Trong bài Tin Mừng hôm nay kể về dụ ngôn “Người phú hộ và anh Ladarô ” (Lc 16,19-31), điều bị lên án không phải là sự giàu có, mà là sự vô cảm và thiếu lòng thương xót.
Sự vô cảm của ông phú hộ khi sống trong sự hưởng thụ với những trang phục xa hoa “gấm vóc, lụa là” và “…ngày ngày yến tiệc linh đình.” Dù không phải vào dịp đặc biệt, nhưng tiệc tùng vẫn liên tục, cho thấy sự dư dả đến mức phung phí của ông. Ấy vậy mà ông lại vô cảm đến mức không động lòng trước một con người đói khổ như Ladarô. Ông xem không có sự tồn tại của Ladarô, vờ như không thấy, cố tình làm ngơ và khước từ chia sẻ.
Phải chăng sự ích kỷ đã phủ hết cả tâm trí và lương tri ông phú hộ, đến nỗi không còn chỗ cho lòng xót thương người khác nữa. Ông biết Ladarô đang đói, không còn sức để ngồi mà phải nằm co ro ngay ngưỡng cửa hằng ngày ông đi ra đi vào. Thế mà, trái tim ông không một chút rung động và cảm thông giúp đỡ.
Thái độ của ông phú hộ là lời cảnh tỉnh cho chúng ta hôm nay. Có thể chúng ta tin Chúa, giữ tất cả các lề luật, tham dự thánh lễ, nghe lời Chúa mỗi ngày, đọc kinh cầu nguyện đầy đủ nhưng lại dửng dưng trước người nghèo, người đau khổ bên cạnh. Ta lạnh lùng vô cảm trước nhu cầu cần thiết của người anh chị em mình, ta thích nhận của người khác, nhưng lại không thể chia sẻ dù chỉ một mẩu bánh cho người đói khát.
- Cầu nguyện
Lạy Chúa xin cho con đừng mù lòa trước nỗi đau của anh chị em con. Xin đừng để của cải làm chai đá trái tim con, đừng để tiện nghi làm con quên đi lòng bác ái sẻ chia.
Xin cho con biết nhận ra Ladarô đang hiện diện quanh con: Trong người vô gia cư, người bệnh tật, người bị bỏ rơi và người cần sự giúp đỡ của con. Xin ban cho con trái tim chạnh thương, biết lắng nghe, biết cúi xuống với lòng khiêm nhường phục vụ.
Lạy Chúa, con không xin được giàu có, nhưng xin được giàu lòng thương xót. Con không xin được nổi bật, nhưng xin được sống âm thầm trong tình yêu. Xin cho con biết tích trữ kho tàng trên trời, nơi mà mối mọt không làm hư, và lòng bác ái là ánh sáng dẫn đường con trong mọi lựa chọn và quyết định của cuộc đời. Amen.
- Quyết tâm
Sống chia sẻ từ trong những điều nhỏ bé hằng ngày.