Ngày 20 tháng 10, ngày tôn vinh người nữ Việt Nam là dịp để ta tạm dừng những lo toan thường nhật, dành một khoảng lặng để chiêm ngắm, suy tư và tri ân về sự hiện diện quý giá của người nữ quanh mình, với tất cả những gì họ mang đến cho gia đình, xã hội và cả nhân loại. Người nữ là hiện thân của sự sống, của yêu thương, của tinh thần phục vụ trong tự do, tương trợ và tình yêu. Họ mang trong mình những phẩm chất sâu sắc – vừa mạnh mẽ vừa mong manh.
Những phẩm chất sâu sắc và đầy tính người của người nữ
Trước hết là sự chân thành, sâu sắc và trực giác – những điều làm nên khả năng thấu cảm tuyệt vời nơi người nữ. Họ cảm được điều chưa nói, nghe được điều nằm sau khoảng lặng. Có những điều mà người mẹ chỉ cần một ánh mắt là biết con đang giấu nỗi buồn, người vợ chỉ cần một khoảng lặng là hiểu chồng đang gồng gánh điều gì. Có thể vì họ đã quen để mắt tới những điều nhỏ – như nếp áo con nhăn, như tiếng chồng ho về khuya, như ánh mắt mẹ già đã lem nhem, lúc nhớ lúc không. Và cũng từ đó, họ dần hiểu được những điều lớn hơn.
Có thể nói, người nữ không chỉ nhìn bằng mắt, nghe bằng tai, mà bằng cả con tim, như thể lòng họ vốn đã được dệt nên từ những sợi cảm thông.
Là người nữ hy sinh và quảng đại. Dù trải qua bao mất mát, tổn thương, người mẹ vẫn luôn là người tha thứ, bao dung và yêu thương vô điều kiện. Họ cho đi mà không đếm, lo lắng mà không cần ai biết. Họ là người cuối cùng đi ngủ, và là người đầu tiên thức dậy. Từ đôi bàn tay mềm yếu, họ dựng nên mái ấm; từ đôi vai mảnh khảnh, họ gánh cả thế giới của những người thân yêu. Trong những hi sinh ấy không hề có oán trách, chỉ có tình yêu.
Nhưng người nữ không chỉ có mạnh mẽ và hi sinh, quảng đại và yêu mến; họ cũng có cái vụng về rất người: dễ tủi, dễ khóc, dễ mủi lòng, dễ giận dỗi. Có khi chỉ vì một lời nói vô tình, họ thức trắng cả đêm. Có khi vì không chuẩn bị chu đáo bữa cơm cho gia đình, họ thấy mình “chưa đủ tốt”. Sau cánh cửa, nước mắt lặng lẽ rơi một mình vì thấy sao mà vụng quá.
Chính sự vụng về ấy lại là bằng chứng của một trái tim biết rung động giữa cuộc đời còn nhiều khô cứng này. Cũng chính những giọt nước mắt ấy đã giúp thế giới bớt chai lì hơn. Không có người nữ, chắc chẳng ai còn nhắc tới lòng trắc ẩn – thứ khiến con người nhớ rằng mình không chỉ là kẻ mưu sinh.
Đó không phải là yếu đuối, mà là sự chân thành và nhạy bén, sâu sắc và trực giác trong cảm xúc và trí tuệ. Là thứ mềm mại chỉ có ở những tâm hồn dám sống thật – với nỗi đau, không che giấu nước mắt, không sợ thừa nhận sự tổn thương. Chính trong sự mong manh ấy, toát lên vẻ đẹp đầy nhân bản của người nữ.
Người nữ trong từng vai trò của cuộc sống
Người nữ không chọn mang sự sống trong mình, nhưng họ đã được ban tặng điều đó như một ơn gọi. Và họ đáp lại không bằng lý lẽ, mà bằng từng đêm mất ngủ, từng cơn đau thắt ruột, từng giọt sữa âm thầm rơi xuống trên chiếc áo đã sờn. Là người mẹ ngồi khâu lại chiếc áo rách cho con giữa đêm khuya. Là người vợ chờ chồng đi làm về muộn, chờ một bữa cơm chưa nóng đã vội nguội. Là cô con gái nhỏ cặm cụi chăm cha già nơi giường bệnh. Không ai biết tên họ, không tấm huân chương nào vinh danh họ – nhưng họ đang thêu dệt sự sống và viết nên lịch sử của con người.
Làm mẹ – không có trường lớp nào dạy làm mẹ: Mẹ cũng chỉ mới hôm nay làm mẹ lần đầu/ Mẹ nào có biết ra sao khi làm mẹ đâu/ Mẹ cũng bỡ ngỡ như con ban đầu/ Nhìn con yêu mẹ quên cơn đau (Lời bài hát Lần đầu làm mẹ). Nhưng họ học từ tình yêu, từ bản năng nâng niu, từ chính những vết xước và vụng về đầu đời. Và thật kỳ diệu, họ cứ lớn dần lên trong vai trò đó, như một cái cây không cần ai tưới mà vẫn trổ hoa nhờ bao đêm ướt lòng.
Làm vợ – không phải là vai phụ trong cuộc đời người đàn ông. Họ là người bạn đồng hành, người nhắc anh ấy nhớ về những điều dịu dàng. Là người giữ căn bếp nóng, là người nhắn tin nhắc uống thuốc, là người hỏi thăm anh đã về chưa, là người chăm sóc và vun vén hạnh phúc gia đình, là người đứng cạnh – không phía sau, cũng không phía trước – chỉ ngay bên.
Làm con, làm chị, làm em – mỗi vai một khác, nhưng chung một nhịp: sống vì người khác. Họ là người nhớ ngày giỗ trong nhà, người để dành phần ăn cho người về muộn, người sẵn sàng hi sinh hạnh phúc riêng của mình để người thân yêu được hạnh phúc, người luôn thừa giờ cho anh chị em nhưng thiếu thời gian cho bản thân cũng chẳng sao.
Trong xã hội – họ không đứng ngoài. Họ có mặt ở khắp nơi: trong lớp học, bệnh viện, hội trường, ngoài ruộng đồng, trên đường phố, sân khấu, sau màn ảnh… Nhưng dù ở đâu, họ vẫn mang theo mình cách riêng để hiện diện và cống hiến cho cộng đồng, kiến tạo những giá trị nhân văn và bền vững với sự ân cần, trách nhiệm, yêu mến.
Có những người nữ sống đời thánh hiến – tự nguyện từ bỏ những điều bình thường để bước theo một lời thì thầm. Họ không cần được nhớ tên, chỉ mong được sống trọn tình yêu với Đấng họ yêu mến. Phải chăng đi tu là một sự trốn tránh? Có thật là vậy? Đời tu là nơi những người nữ tìm cách yêu hết tình, sống hết mình – bằng lời nguyện thầm, bằng ánh mắt hướng thượng, âu yếm ngắm nhìn lên Thánh Giá, bằng đôi tay phục vụ trong âm thầm.
Trong mái nhà, người nữ là bếp lửa thắp sáng và giữ hơi ấm. Là người mẹ, họ trao tặng sự sống. Là người vợ, họ giữ ngọn lửa của yêu thương. Là người con, người chị, người em, họ làm nên những sợi dây vô hình nối liền các thế hệ. Là người nữ sống đời thánh hiến, họ hiến dâng mà không mờ chờ phần thưởng.
Khi nghĩ đến hình mẫu của người nữ, mẫu gương tuyệt hảo cho tất cả chính là Mẹ Maria – người cũng là mẹ, là vợ, là con, là chị, là em, là người đồng hành với bà con lối xóm. Mẹ đã thưa “xin vâng”. Mẹ mở lòng, và cưu mang Sự Sống vào trần gian. Sự vâng phục, khiêm nhường, âm thầm và yêu thương nơi Mẹ là biểu tượng sống động của căn tính người nữ: người nữ được chọn để cưu mang và sinh ra Đấng Cứu Thế – hồng ân cao cả nhất mà nhân loại nhận lãnh.
Sự vâng phục, khiêm nhường, âm thầm và yêu thương nơi Mẹ Maria là biểu tượng sống động của căn tính người nữ. Chỉ cần noi gương như Mẹ Maria đã sống, thì đã đủ để trở thành cầu nối cho Thiên Chúa đi vào thế giới.
Từ Mẹ Maria, ta nhận ra: sự sống là hồng ân Thiên Chúa ban nhưng được người nữ cưu mang và hạ sinh, nuôi dưỡng sự sống và tình yêu, góp phần cho sự tiếp nối của nhân loại và tương lai của thế giới. Từ Mẹ Maria, người nữ nào cũng có thể nhận ra: họ chỉ cần noi gương như Mẹ Maria đã sống, thì đã đủ để trở thành cầu nối cho Thiên Chúa đi vào thế giới.
Lời mời gọi yêu thương và hành động cụ thể
Tôn vinh người nữ không chỉ dừng lại ở lời khen hay món quà trong ngày 20/10. Điều quan trọng hơn là thay đổi lối nghĩ, cách sống và hành xử với người nữ mỗi ngày, hiểu họ hơn một tý, sẻ chia với họ nhiều hơn một chút.
Với người nam: Hãy thôi nghĩ rằng việc nhà, việc bếp, việc chăm con là “phận của phụ nữ”. Hãy bước vào đó, không phải vì bổn phận, mà vì tình yêu. Một bàn tay cùng rửa chén, một lúc phơi đồ, dọn phòng, một cái ôm dịu dàng – đôi khi là tất cả những gì họ cần – hãy cùng sẻ chia trách nhiệm. Đừng ngại nói lời xin lỗi, cảm ơn, hãy nói lời khen ngợi – đó là biểu hiện của mạnh mẽ chứ không phải yếu đuối; là yêu thương chứ không phải nhu nhược. Hãy ghi nhận công lao của người nữ, từ những điều nhỏ bé nhất – vì mọi hi sinh đều xứng đáng được trân trọng.
Với cộng đồng: Hãy thôi đo giá trị người nữ bằng mức độ nổi tiếng hay độ đảm đang việc nước việc nhà, việc xã hội. Hãy xây dựng môi trường an toàn, công bằng và nhân văn cho người nữ phát triển. Hãy tạo điều kiện để người nữ được học tập, thăng tiến, bảo vệ sức khỏe thể chất và tinh thần. Hãy để người nữ được là chính mình: không phải là hình mẫu phải gồng gánh, cũng không phải là biểu tượng của hi sinh vô tận. Hãy để họ được sống, được mơ, được thất bại và được bắt đầu lại, được làm việc và được tỏa sáng theo cách riêng – như cánh hoa giữa vườn đời – chỉ cần được gieo trồng, nó sẽ ra hoa và nở đúng mùa.
Đừng chỉ tôn vinh họ một ngày, mà hãy đồng hành và nâng đỡ họ trong từng ngày sống.
Người nữ – dù ở bất kỳ vai trò nào – luôn mang trong mình hồng ân của sự sống, là dấu chỉ của tình yêu và hiến dâng. Họ là người giữ gìn sự sống con người, giữ gìn gia đình, giữ gìn hy vọng. Họ là món quà vô giá từ Thiên Chúa và cho nhân loại, cho gia đình, cho mỗi người nam. Người nữ đến và để lại dấu vết của yêu thương.
Ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10, xin được cúi đầu tri ân những người nữ quanh ta – bằng sự thấu hiểu, bằng hành động cụ thể, và bằng một lời nhắn gửi chân thành: Cảm ơn vì bạn là người nữ – món quà vô giá mà thế giới này được tặng ban.
FYM
Nguồn: dongten.net