1.Lời Chúa:
“Khốn cho ngươi, hỡi Kho-ra-din! Khốn cho ngươi, hỡi Bết-xai-đa! Vì nếu các phép lạ đã làm nơi các ngươi mà được làm tại Tia và Xi- đôn, thì từ lâu họ đã mặc áo vải thô, ngồi trên tro tỏ lòng xám hối rồi. Vì thế trong cuộc phán xét, Tia và Xi-đôn sẽ được xử khoan hồng hơn các ngươi. Còn ngươi nữa, hỡi Ca-phác-na-um, ngươi tưởng sẽ được nâng lên đến tận trời ư? Không, ngươi sẽ phải nhào xuống tận âm phủ! Ai nghe anh em là nghe Thầy, và ai khước từ anh em là khước từ Thầy; mà ai khước từ Thầy là khước từ Đấng đã sai Thầy”
2.Suy niệm:
Càng văn minh, tiến bộ, thì càng làm cho người ta được sống trong tiện nghi và sung túc. Chuyện này là lẽ thường tình, và sống trong một xã hội thì sự phát triển của nó là điều mà ai cũng mong muốn! Tuy nhiên, mặt trái của vấn đề là ở chỗ: nó dễ làm cho tâm thức của con người rơi vào tình trạng bình thường hóa, tương đối hóa mọi chuyện, nhất là vấn đề giảm sút tính thiêng trong đời sống đạo đức. Vì thế, con người dễ bị sa vào những vòng vây của tội lỗi và tệ nạn…, khiến nền tảng luân lý bị đe dọa và cuộc sống buông thả, trác táng là điều dễ dàng xảy đến! Hình ảnh sa đọa này thật rõ nét nơi các thành như: Sôđôma, Gômôra, Babylon, Tyrô, Sidon…. Sang đến thời Đức Giêsu, diễn biến này cũng không thiếu, cụ thể là các thành: Bethsaida, Corozain, Caphanaum…. Họ đã chối bỏ sự hiện diện của Thiên Chúa, chối bỏ những chứng từ đức tin và tôn thờ ngẫu tượng. Chai lỳ trong tội và đi tìm sự thỏa mãn xác thịt để bù lấp khoảng trống. Nhưng tiếc thay, họ càng đi tìm hưởng thụ thì lại càng mất. Bởi vì họ đã không gặp được Thiên Chúa ở trong chốn ăn chơi, sa đọa, mà chỉ gặp toàn những đối tượng, phương tiện làm cho mình xa Chúa. Sự lãnh đạm, chai lỳ của dân các thành Bethsaida, Corozain, Caphanaum, cũng chính là sự chai lỳ và lãnh đạm của dân Chúa ngày nay là chúng ta! Hẳn mỗi người chúng ta đều thấy tình thương của Thiên Chúa trong thế giới và nơi cuộc sống, thế mà chúng ta đã không trở về với phẩm giá đích thực của mình là con cái Chúa, con cái sự sáng, nhưng vẫn sống thờ ơ, lãnh đạm tình trạng vô cảm lan rộng trong cộng đồng, thật đáng sự dửng dưng làm con người trở nên lạnh lùng, sơ cứng trước đau khổ, tai nạn…
Sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy bám vào Thiên Chúa như là cứu cánh của mình. Chỉ có Thiên Chúa và trong Ngài, chúng ta mới tìm được niềm vui và hạnh phúc đích thực. Loại bỏ Thiên Chúa ra khỏi cuộc sống, con người không chỉ rơi vào sa đọa mà còn cắt đứt mối tương quan với Thiên Chúa và anh chị em.
3.Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, con thường nghĩ rằng đối nghịch với yêu là ghét. Nhưng kỳ thực còn hơn thế nữa; dửng dưng, lãnh đạm, không quan tâm đã là thù ghét, là đối nghịch với yêu rồi. Lối sống thế tục lại xui khiến con sống dửng dưng, thờ ơ với việc chung, lạnh lùng trước hoạn nạn, gian xảo, luồng lách chiếm hữu, nguội lạnh trong việc thờ phượng Chúa. Lạy Chúa con xin lỗi Chúa, xin Chúa ban cho con lòng nhiệt thành yêu mến Chúa, thúc đẩy con nhiệt thành hơn trong việc thờ phượng Chúa, nhiệt tâm hơn trong tình yêu thương nhau. Xin cho chúng con biết yêu mến Lời Chúa và hân hoan thi hành, để Lời Chúa hướng dẫn chúng con biết làm điều thiện, tránh điều dữ. Có thế, Giáo Hội, xã hội, gia đình cộng đoàn mới trở nên lành mạnh và chúng con mới có hy vọng được cứu độ.
4.Quyết tâm:
Tự hỏi lòng mình: Chúa nghĩ gì về tôi? Về gia đình tôi? Về cộng đoàn tôi lúc nàỳ?