- Lời Chúa
22 Khi ấy, Đức Giê-su và các môn đệ tụ họp ở miền Ga-li-lê, Người nói với các ông: “Con Người sắp bị nộp vào tay người đời, 23 họ sẽ giết chết Người, và ngày thứ ba Người sẽ trỗi dậy.” Các môn đệ buồn phiền lắm. 24 Khi thầy trò tới Ca-phác-na-um, thì những người thu thuế cho đền thờ đến hỏi ông Phê-rô: “Thầy các ông không nộp thuế sao?” 25 Ông đáp: “Có chứ!” Ông về tới nhà, Đức Giê-su hỏi đón ông: “Anh Si-môn, anh nghĩ sao? Vua chúa trần gian bắt ai đóng sưu nộp thuế? Con cái mình hay người ngoài?” 26 Ông Phê-rô đáp: “Thưa, người ngoài.” Đức Giê-su liền bảo: “Vậy thì con cái được miễn. 27 Nhưng để khỏi làm cớ cho họ sa ngã, anh hãy ra biển thả câu; con cá nào câu được trước hết, thì bắt lấy, mở miệng nó ra: anh sẽ thấy một đồng tiền bốn quan; anh lấy đồng tiền ấy, nộp thuế cho họ, phần của Thầy và phần của anh.”
- Suy niệm
Tin Mừng hôm nay thuật lại việc Chúa Giê-su tiên báo Ngài sẽ phải chịu đau khổ, nhục nhã và bị giết chết… Đây là lần thứ hai Đức Giê-su loan báo cho các môn đệ biết về cuộc khổ nạn mà Ngài phải chịu, và phản ứng của các ông là: “Các môn đệ buồn phiền lắm!” Bởi lẽ, khi nghe những lời Chúa nói, thì trước mắt các ông hiện ra một viễn cảnh mờ mịt và bi quan.
Đọc lại đoạn Tin Mừng này, chúng ta thấy rằng theo cách suy nghĩ của các môn đệ, cuộc thương khó mà Đức Giê-su báo trước là điều rất khó chấp nhận, nên các ông buồn rầu. Trong tâm trí họ lúc bấy giờ chỉ nghĩ đến một tương lai xán lạn – Thầy mình sẽ bước vào vinh quang – và họ theo Ngài cũng vì niềm hy vọng đó.
Đàng khác, các môn đệ không hiểu nổi những lời Chúa nói, nhưng lại không dám hỏi, vì sợ phải đối diện với sự thật về đau khổ. Mặc dù lần nào Đức Giê-su cũng kết lại lời tiên báo bằng lời chân thực: “Sau ba ngày, Người sẽ sống lại”, nhưng lúc đó các ông vẫn u mê, không hiểu gì.
Sứ mạng của Chúa Giê-su là xuống thế để cứu chuộc nhân loại, mà đỉnh điểm là cái chết trên thập giá. Thế nhưng, các môn đệ – mặc dù đi theo Chúa, nghe Chúa giảng dạy – vẫn chưa nhận ra được mầu nhiệm Thiên Chúa cứu chuộc. Mãi về sau, khi Đức Giê-su sống lại từ cõi chết, các ông mới phần nào hiểu ra điều đó. Và chỉ khi Đức Giê-su về trời, ban Thánh Thần đến, thì Chúa Thánh Thần mới khai lòng mở trí cho các ông; lúc đó, họ mới hiểu biết cách trọn vẹn và sâu sắc mầu nhiệm Chúa cứu chuộc.
Ngày nay, khi chọn theo Chúa, không ít người trong chúng ta cũng mang trong mình hoài bão “đổi đời”, được tiến thân (hơn là hiến dâng)… Nếu được cảnh tỉnh, chúng ta cũng có thể phản ứng như các môn đệ khi xưa: không dám đối diện với sự thật là phải dấn thân hy sinh và tìm vinh quang cho Chúa, chứ không phải cho chính mình.
Chính vì thế, chúng ta dễ dàng đi theo Chúa khi cuộc sống êm đềm, thuận lợi; nhưng khi gặp thử thách, lại dễ phàn nàn, trách móc, trốn tránh trách nhiệm, đổ lỗi cho hoàn cảnh hoặc cho người khác… Là môn đệ Giê-su, chúng ta vẫn thường chọn sự dễ dãi hơn là những cố gắng hy sinh nhỏ bé mỗi ngày. Gặp khó khăn, chúng ta không dám đối diện với sự thật mà tìm cách né tránh; gặp đau khổ, thì dễ than trách hơn là nhẫn nhục, dễ vấp ngã hơn là kiên vững trong đức tin và lòng cậy trông…Ước mong sao ơn Thánh Thần giúp chúng ta biết thanh thoát chọn con đường Giê-su.
- Cầu nguyện
Lạy Chúa Giê-su, xin cho chúng con luôn ý thức rằng: qua thập giá mới vào được vinh quang Nước Trời. Đó là con đường hẹp mà Chúa đã đi trước và nêu gương cho chúng con, để chúng con không ngại khó khăn mà luôn trung thành bước theo chân Chúa; trong khi vẫn chu toàn bổn phận làm người nơi xã hội trần thế này, cho đến khi đạt tới vinh quang muôn đời trong Nước Chúa. Xin cho con bước đi với Ngài, xin cho con cùng vác với Ngài, Thập giá của đời con. Amen.
- Quyết tâm
Vui vác Thập giá khi gặp trái ý.