Cô Astrid Chereau, 25 tuổi tin chắc nếu không được Chân phước Ý Chiara Luce Badano cầu bàu, hôm nay cô đã bị liệt.

lavie.fr, Alexia Vidot, 2014-10-31

Cô Astrid kể: “Tháng 3 năm 2022, tôi cùng với cô bạn đi trượt tuyết năm ngày ở Thụy Sĩ. Trước khi lên đường về Paris, chúng tôi trượt lần cuối, chúng tôi thuộc lòng vùng này, chúng tôi đã trượt tuyết nhiều lần ở đây. Thích mạo hiểm, thích cảm giác mạnh, tôi trượt quá nhanh. Tôi lao đi, mất thăng bằng và té ngửa.”

Tôi đau tột độ, ngay lập tức tôi biết cột sống của tôi bị gãy. Theo phản xạ, tôi kêu tên Chúa Giêsu. Tôi xin Đức Mẹ cho tôi đi được và có con. Như thể những năm tháng kiên trì cầu nguyện đã chuẩn bị cho tôi giây phút này! Tôi thì thầm với cô bạn: “Cầu nguyện với Đức Mẹ cho tôi”, tôi đưa tràng chuỗi cho cô.

Vài phút sau trực thăng cứu cấp chở tôi đến bệnh viện. Chân của tôi không còn cảm giác nhưng tôi không sợ: Chúa sẽ chữa lành cho tôi, tôi tin chắc như vậy! Bị lầm vì sự bình tĩnh của tôi, các bác sĩ bắt tôi phải chờ 5 tiếng trên cáng. Họ làm scan và thấy tôi bị gãy ở đốt sống ngực, cần mổ gấp để giải nén tủy sống. Sáng hôm sau, tôi bị liệt nửa người. Tôi chưa sẵn sàng để nhận tin này, tôi không đầu hàng để bị mất tứ chi vĩnh viễn.

Cái nhìn với Chúa Giêsu

Bác sĩ cho tôi biết, nếu trong 18 giờ tới đôi chân của tôi không cử động, tôi sẽ bị tàn tật suốt đời. Bản chất chiến đấu, tôi tập trung vào sức khỏe của tôi. Tạ ơn Chúa, 6 giờ chiều, ngón chân của tôi cử động được. Một chiến thắng nhỏ thôi thúc tôi tiếp tục tập luyện với tất cả sức mạnh ý chí của tôi. Dù rất đau, dù rất mệt mỏi, dù morphin làm tôi ói, tôi buộc tôi phải có những tiến bộ nhỏ từng giờ một. Ăn xong, tôi đứng dậy đi vài bước với khung tập đi. Sau tám ngày, tôi đi được bằng nạng trước sự ngạc nhiên tột độ của bác sĩ mổ, ông nghĩ ông đã đi nhầm phòng, nhầm bệnh nhân!

Trong thử thách này, tôi không đơn độc. Đầu tiên là Chúa Giêsu, Chúa ở bên cạnh tôi, trên vai tôi. Trong những giây phút đặc biệt, tôi thấy sự hiện diện này rất rõ. Ngài nhìn tôi. Tôi nhìn Ngài. Chúng tôi trìu mến nhìn nhau. Không có gì quan trọng trên thế gian này cho bằng ánh nhìn này. Trên giường bệnh, trong vực thẳm đau khổ, Thiên Chúa tỏ hiện Ngài là tất cả tình yêu. Tôi được sự hiệp thông các thánh nâng đỡ. Tôi không biết bạn tôi đã bắt đầu chuỗi cầu nguyện sau khi tôi bị tai nạn, nhưng nó lan nhanh như cháy rừng. Tôi không biết có những người xa lạ trên khắp thế giới, Pháp, Hoa Kỳ, Việt Nam đang cầu nguyện cho tôi, nhưng tôi cảm nhận có lời cầu nguyện này.

Tuân theo ý Chúa

Hàng ngày dì Bénédicte Delelis gởi các bài hát đạo cho tôi qua điện thoại. Mỗi lời đều chạm đến tâm hồn tôi, đặc biệt lời này đã thành lời của tôi: “Lạy Chúa Giêsu, nếu Chúa muốn, con cũng muốn!” Ngày thứ chín, khi rời bệnh viện trên đôi chân đã bình phục, tôi viết thư cho gia đình.

Dì tôi trả lời, ngày hôm đó là ngày cuối cùng dì và các bạn làm tuần cửu nhật với Chân phước Chiara Luce Badano (1971-1990), sau khi tôi bị tai nạn, dì đã phó dâng tôi cho Chân phước Chiara. Cùng với cha mẹ tôi, dì muốn giao phó tôi cho một thánh, không những chữa lành cho tôi mà còn ban cho tôi sức mạnh để sống sót sau thời gian lâu dài nằm bệnh viện. Dì vừa viết một nhạc kịch về Chân phước Chiara, người đã biến căn bệnh ung thư xương của mình thành tình yêu, bình yên, niềm vui cho đến khi qua đời ở tuổi 18.

Khi đó tôi mới hiểu tôi đã mắc nợ Chiara và hiểu những lời Chân phước đã tin tưởng vui vẻ phó thác theo ý Chúa: “Lạy Chúa Giêsu, nếu Chúa muốn, con cũng muốn”: Thông điệp của Chiara ở trong lời này và tôi muốn bám vào lời này. tôi liên lạc với cáo thỉnh viên án phong thánh của Chiara, ngài xin tôi viết hồ sơ y tế của tôi. Dù sự chữa lành của tôi có được Giáo hội công nhận hay không, tôi vẫn tin vào phép lạ này. Tôi càng tin hơn kể từ khi tôi mang thai: đó là chữa lành cuối cùng mà tôi mong đợi! Nếu là con gái, chắc chắn Chiara là tên của con gái tôi.”

Marta An Nguyễn dịch

Nguồn: phanxico.vn