“Chúng tôi là bàn ăn, bàn thờ, bàn học, bàn may, bàn tiếp khách, bàn cờ, bàn tròn, bàn viết… Chúng tôi đều lặng thầm hiện diện – như chứng nhân âm thầm cho đời sống tận hiến, nơi từng hy sinh nhỏ bé trở thành của lễ yêu thương.” Đó là câu chuyện về cuộc sống của chúng tôi, đang diễn ra mỗi ngày tại nơi chúng tôi hiện diện.
Trời đã tối. Cả tu viện chìm vào thinh lặng sau giờ kinh tối. Trong bóng mờ của dãy hành lang, những chiếc bàn bắt đầu rì rầm trò chuyện, như một bí mật chỉ diễn ra khi con người đã yên giấc
Chiếc bàn ăn trong nhà cơm cất giọng trầm ấm:
– Hôm nay chị Têrêsa lại nhường miếng trứng cuối cùng cho chị Anne mới đến cộng đoàn… Tôi xúc động lắm. Có những lúc tôi tưởng mình chỉ là cái mặt phẳng để đặt chén đĩa. Nhưng không, tôi là nơi của sẻ chia và hiệp thông.
Chiếc bàn thờ trong nhà nguyện – uy nghi và lặng lẽ – khẽ đáp:
– Em may mắn lắm đấy. Mọi hy sinh chỉ có giá trị khi được dâng lên từ trái tim yêu thương. Trên mình em được đặt lên, từng giọt nước mắt thầm lặng, từng lời nguyện âm thầm mỗi sáng, mỗi trưa trong giờ xét mình, hay trong giờ kinh chiều . Chính những điều ấy là ngọn lửa nuôi dưỡng đời tận hiến.
Bên phòng học, chiếc bàn học cựa mình, thở dài:
– Hôm nay chị Marie ngủ gục mất một tiết… Nhưng cũng không trách được. Đêm qua chị ấy học bài đến khuya. Tôi thấy từng dòng chị ghi trong sổ Sống Lời Chúa mỗi ngày: “Lạy Chúa, xin giúp con hiểu và sống Lời Ngài.” Câu ấy cứ vang trong mặt gỗ của tôi mãi…
Bàn may ở góc phòng chậm rãi lên tiếng
– Còn tôi… hôm nay kim đứt ba lần, chị Matta kiên nhẫn. Loay hoay cúi đầu làm tiếp, không than một lời. Tình yêu luyện tập dệt nên nhân đức.
Từ phòng khách vọng ra giọng nhẹ nhàng và bao dung:
– Tôi đã nghe bao tiếng khóc, tiếng cười, những tâm sự vỡ òa… Tình Chúa – tình người thấm vào từng cuộc gặp gỡ. Có lúc cuộc gặp gỡ trong yên lặng khó tả, lắng nghe nỗi niềm, sự cảm thông, an ủi…chính lúc đó, Chúa lại nói …
Chiếc bàn tròn trong phòng hội nghị ngẩng cao, chút kiêu hãnh nhưng chân thành:
– Tôi là nơi chị em ngồi lại, tranh luận, lắng nghe, rộn trong cười và cả lúc căng thẳng… nhưng rồi cùng nhau bọc bạch – lắng nghe giải bày ai nấy đứng dậy lòng nhẹ nhõm hơn.
Từ phòng sinh hoạt vang lên giọng cười tươi của bàn cờ:
– Tôi là đứa “trẻ nhất” trong các anh chị! Nhưng đừng nghĩ tôi vô dụng nhé. Nơi đây tôi học biết thắng – thua nhưng vẫn tươi cười. Tiếng cười làm nhẹ đi sau những lao nhọc, căng thẳng học hành và nối chị em lại gần. Vui chơi cũng là một phần không thể thiếu nhé!
Mọi ánh mắt xoay về một góc nhỏ trong phòng riêng. Ở đó, chiếc bàn bé bé rụt rè lên tiếng:
– Tôi ít được chú ý… Nhưng tôi lưu giữ những dòng nhật ký đẫm nước mắt, những ước nguyện sâu xa, những đối thoại không lời với Thiên Chúa. Tôi là chiếc bàn nghe được bao điều thẳm sâu nội tâm.
Bất chợt, một cơn gió nhẹ từ cửa sổ lùa vào, những chiếc bàn khẽ rung mình, như đồng thanh gật đầu. Bàn thờ – giọng chậm rãi, trang nghiêm – kết lời:
– Chúng ta khác nhau, ở vị trí khác nhau, nhưng nếu các chị em mình tận hiến trọn vẹn trọn đời – thì mỗi chúng ta là bàn tiệc Nước Trời giữa trần gian.
Mọi chiếc bàn lại trở về yên lặng, chờ sáng mai – khi các chị em trở lại, và những câu chuyện sống động tiếp tục được viết nên… không cần lời.
Lời bàn:
Trong đời sống cộng đoàn tu trì, có những hình ảnh tưởng chừng rất đời thường nhưng lại mang chiều sâu thiêng liêng và nhân bản lạ kỳ. Một trong những hình ảnh ấy chính là “những chiếc bàn”. Chúng hiện diện âm thầm trong mọi ngóc ngách của tu viện, nhưng lại là nơi diễn ra bao điều cốt lõi cho đời sống ơn gọi và cộng đoàn.
Mỗi chiếc bàn mang một ý nghĩa, một sứ điệp, một hành trình nội tâm khác nhau, như những “trạm dừng” trên hành trình thánh hiến. Đời tu không phải là một con đường trải đầy lý tưởng. Nhưng nếu ta biết sống trọn vẹn bên những chiếc bàn rất đời, thì chính những chiếc bàn ấy sẽ trở thành “bàn tiệc của Nước Trời” ngay giữa lòng cộng đoàn.
Khấn Sinh 2020