Đức Lêô trong buổi tiếp kiến chung: “Trước tiên chúng ta được kêu gọi là con người”

“Vậy ai là người lân cận của tôi?” (Luca 10:29) Để trả lời câu hỏi của luật sĩ, Chúa Giêsu đưa ra dụ ngôn Người Samaritanô nhân hậu. Trước Quảng trường Thánh Phêrô đông đúc, Đức Lêô chia sẻ suy tư về dụ ngôn này, một trong những dụ ngôn nổi tiếng nhất: một người bị kẻ cướp đánh được một người Samaritanô chăm sóc, trong khi một linh mục và một thầy tư tế Lêvi đi ngang qua nhưng không dừng lại giúp đỡ.

 Đức Lêô giảng: “Những câu chuyện này giúp chúng ta thay đổi quan điểm, mở lòng đón nhận hy vọng, giúp chúng ta thay đổi cách nhìn mọi việc.”

Dụ ngôn Người Samaritanô nhân hậu

Phúc âm của Thánh Luca cho chúng ta thấy chúng ta cần thay đổi quan điểm của chúng ta về lòng trắc ẩn. Một luật sĩ hỏi Chúa Giêsu làm sao để có sự sống đời đời và người lân cận của mình là ai như luật của ông Môsê truyền dạy “yêu người như mình vậy”.

Theo Đức Lêô, trước hết chúng ta cần chuyển câu hỏi “ai yêu tôi sang câu hỏi tôi yêu ai? Câu hỏi thứ hai là câu hỏi của người trưởng thành đã hiểu được ý nghĩa cuộc sống của mình, đó là câu hỏi thúc đẩy chúng ta dấn thân”.

Lòng trắc ẩn, một vấn đề của nhân loại

Dụ ngôn Người Samaritanô nhân hậu kể câu chuyện của một người đi từ Giêrusalem đến thành Giêricô, một thành phố thấp hơn mực nước biển. Đức Lêô xem đây là hình ảnh minh họa cho những cuộc phiêu lưu không may trong đời mỗi người, về “kinh nghiệm xảy ra khi hoàn cảnh, con người, đôi khi là những người chúng ta tin tưởng đã lấy đi mọi thứ của chúng ta và bỏ chúng ta lại giữa đường”

Chính trong những khoảnh khắc này, chúng ta bộc lộ con người thật của mình trước sự mong manh và yếu đuối của người khác. Phúc âm đưa ra hai mẫu người: người đi ngang qua như thầy tư tế, thầy Lêvi hoặc người Samaritanô nhân hậu chăm sóc người khác.

Đức Lêô XIV lưu ý “hai người phục vụ trong đền thờ Giêrusalem không dừng lại, một dấu hiệu cho thấy việc thờ phượng không tự động dẫn đến lòng trắc ẩn”.

“Trước khi là vấn đề tôn giáo, lòng trắc ẩn là vấn đề nhân đạo! Trước khi là tín hữu, chúng ta là người.”

Dừng lại hành trình của chính mình

Đức Lêô nhắc lại, hai người này “vội vã về nhà” và chính sự vội vã này là hình ảnh quen thuộc trong cuộc sống của chúng ta, ngăn cản chúng ta động lòng thương cảm. Ngài nhấn mạnh: “Nếu ai nghĩ công việc của mình là trên hết, họ sẽ không dễ dàng dừng lại vì người khác.”

Nhưng có một người ngừng lại, đó là người Samaritanô nhân hậu, người Samari là người của một dân tộc bị khinh dể. Ông đang đi đường. Đức Lêô nhấn mạnh không có mối liên hệ nào với tôn giáo ở đây, người Samari ngừng lại vì ông đang đứng trước một người đang cần giúp đỡ.

Những cử chỉ cụ thể của lòng trắc ẩn

Người Samari này được cho là “nhân hậu” đơn giản ông là một con người. Đức Lêô giải thích: “Người Samari đến gần, nếu chúng ta muốn giúp ai, chúng ta không giữ khoảng cách; chúng ta phải đến gần, phải có thể bị lây nhiễm. Người Samaritanô băng bó vết thương cho người bị thương, đặt lên lưng lừa, đưa đến khách sạn, trả tiền trước vì người bị thương cần được chăm sóc.”

Khi suy ngẫm về dụ ngôn này ngài xin giáo dân suy gẫm về khả năng trắc ẩn của mình, người đàn ông bị thương này đại diện cho tất cả những ai cần giúp đỡ. Nhận thức được sự yếu đuối này của con người, ngài giảng: “Nhớ lại tất cả những lần Chúa Giêsu dừng lại để chăm sóc sẽ giúp chúng ta có lòng trắc ẩn hơn.”

Marta An Nguyễn dịch

Nguồn: phanxico.vn

Xem Thêm

Lễ Tốt Nghiệp Montessori – Tạm Biệt Những Cánh...

https://youtu.be/ZI8_jaewEcg?si=pZsBqeEjygjlDbxd Một năm học nữa lại khép lại trong niềm hân hoan xen lẫn bồi hồi. Sáng nay,...

Đức Lêô XIV: Tin Mừng Và Học Thuyết Xã...

Sáng thứ Sáu 30/5 tại Vatican, Đức Lêô XIV đã tiếp 300 đại biểu của các hiệp hội...

Linh mục Komitas ở Armenia: “Đức Lêô XIV thừa...

Bị kẹt giữa hai thế lực thù địch, Armenia sống trong nỗi lo sợ về một cuộc...