Bạn thân mến, “nhìn là biết” – ba từ tưởng chừng giản đơn, nhưng đôi khi lại sắc bén như lưỡi dao vô hình, lặng lẽ chạm vào tâm hồn người khác mà chẳng để lại dấu vết. Cuộc đời đâu chỉ là một bức tranh phác họa đơn sơ, và con người cũng không phải cuốn sách với trang bìa rõ nét để bất kỳ ai cũng có thể vội vàng lật giở. Ngoại hình không thể nói hết về nhân cách, giọng nói chẳng thể bộc lộ trọn vẹn bản chất, cử chỉ không luôn phản ánh chân lý, và ánh mắt, nếu thiếu vắng trái tim, chỉ là mảnh gương lấp lánh dối lừa.
Có những người khoác lên mình bộ áo giản dị, lặng lẽ bước qua dòng đời, nhưng tâm hồn họ lại rực rỡ tựa ánh mặt trời. Có những người luôn nở nụ cười rạng rỡ, nhưng sâu thẳm trong lòng là cả một đại dương chất chứa nỗi đau. Có những người chẳng bao giờ khoe khoang, nhưng trái tim họ lại tràn đầy lòng nhân ái và sự hy sinh thầm lặng. Làm sao ta có thể thấu hiểu hành trình một con người chỉ qua một ánh nhìn thoáng qua? Làm sao ta dám khẳng định họ chân thành hay giả dối chỉ dựa vào vài lời chào hỏi xã giao? Và càng không thể vội vã phán xét chỉ bằng ba từ “nhìn là biết”.
Sự trưởng thành bắt đầu khi ta học cách kìm lại những đánh giá vội vàng. Sự khôn ngoan đích thực được nuôi dưỡng từ lòng thấu hiểu và sự tôn trọng, thay vì những kết luận nông cạn. Nếu chưa thể yêu thương, hãy ít nhất đừng làm tổn thương. Nếu chưa hiểu rõ một ai, hãy chọn sự im lặng để lắng nghe thay vì phán xét. Và nếu có thể, hãy dành cho nhau ánh mắt của sự cảm thông thay vì định kiến. Thế giới sẽ dịu dàng hơn biết bao nếu mỗi chúng ta đều học được bài học nhỏ này: đừng bao giờ đánh giá một con người hay cuộc sống của họ chỉ qua một ánh nhìn thoáng qua.
Lm. Anmai, SCsR