Lặng ngắm những đóa hoa dại nở rộ, bé nhỏ nhưng rực rỡ sắc màu và tràn đầy sức sống. Vẻ đẹp giản dị mà phong phú của chúng tựa như bản hợp xướng ngợi ca Đấng Tạo Hóa. Khi tâm hồn đủ tĩnh lặng, ta sẽ cảm nhận được hương thơm kỳ diệu, thoảng trong gió một chút gì đó huyền ảo, sâu lắng. Những cánh hoa mỏng manh vươn lên từ lòng đất mẹ, như lời tri ân của đất dâng lên trời cao. Bỗng chợt, tôi giật mình nghĩ về chính mình – một thọ tạo cũng được nặn nên từ bụi đất. Tôi phải sống thế nào để đời mình cũng nở hoa, tỏa hương thơm dâng lên Chúa, trao tặng cuộc đời và nuôi dưỡng chính tâm hồn mình?
Tôi nhớ về những ngày tĩnh tâm, khi linh hồn được tắm mát trong ân sủng Thiên Chúa. Câu hỏi của cha An-tôn vang vọng lại: “Tôi là ai giữa bao đổi thay?” – Một câu hỏi khiến tôi bỡ ngỡ ngay từ lần đầu gặp gỡ. Phải chăng tôi chỉ là chú gà con mải miết bới đất tìm giun, hay là đại bàng sải cánh giữa trời xanh? Tôi tìm về thuở hồng hoang, khi Chúa dựng nên vũ trụ bằng Lời quyền năng. Sau hàng tỷ năm chuẩn bị, Ngài ban tặng nhân loại một thế giới viên mãn. Con người không được tạo dựng bằng một lời phán đơn thuần – Ba Ngôi Thiên Chúa đã trò chuyện, suy tư, rồi dùng chính đôi tay nhào nặn nên tôi từ hạt bụi. Hình ảnh Chúa cúi xuống nặn từng đường nét, rồi mỉm cười thỏa mãn: “Rất tốt đẹp!” khiến tôi xúc động. Ngài trao cho tôi hơi thở sự sống bằng nụ hôn yêu thương. Tôi chợt nhận ra: mình không phải sinh vật tầm thường, mà là kiệt tác Chúa dệt nên bằng tình yêu vô biên. Linh hồn tôi mang dấu ấn vĩnh cửu, dù thân xác này từ bụi tro.
Nhưng rồi, tôi đã lãng quên phẩm giá cao quý ấy. Tôi chìm trong bóng tối tội lỗi, đánh mất mình giữa danh lợi phù hoa. Những ngày phiêu bạt nơi dương thế khiến tôi xa rời Thiên Cung, rạn nứt với anh em, và gánh nặng thập giá đời tông đồ như đè nát đôi vai. Tôi tưởng mình chỉ là thứ tro bụi vô nghĩa, mà quên mất Thần Khí vẫn âm thầm cháy trong tim.
Bao năm qua, tôi chỉ biết cầu xin Chúa Toàn Năng mà chẳng hỏi Ngài mong ước điều gì nơi tôi. Nhưng Ngài cũng có một giấc mơ – giấc mơ muôn đời là thấy con người hạnh phúc. Ngôi Hai xuống thế, Thánh Thần tuôn đổ ơn lành, và tiếng gọi tha thiết vang lên: “Hãy theo Thầy, sống yêu thương, xây dựng cộng đoàn bằng trái tim thương xót.” Tôi chợt hiểu: đời tôi không phải để ôm lấy nỗi sợ, mà để bùng cháy với sứ mạng. Dù đời ngắn ngủi, dù những người thương yêu rồi cũng ra đi, chỉ còn lại lời cầu nguyện – thì tôi vẫn muốn sống trọn vẹn như muối men, như đóa hoa dại tỏa hương giữa đời thường.
Lời văn hữu hạn nào diễn tả hết những rung động linh thiêng? Xin tạm gói nỗi lòng vào đây, như chiếc lá, hòn đá, hay đóa hoa bé nhỏ dâng lên Chúa. Cảm tạ Ngài mỗi sớm mai thức dậy, cho tôi thêm một ngày để yêu thương và sống ý nghĩa.
Hoa Dại SPC