Bạn thân mến, có những lúc trong đời bạn nhận ra rằng im lặng không phải là vì không biết nói, không có điều để nói, cũng chẳng phải vì nhún nhường đến mức chịu thua. Im lặng là khi tâm hồn đã trải đủ qua những ồn ào, đủ những cuộc tranh cãi không đi đến đâu, đủ những lần mệt mỏi vì bị hiểu sai và đủ cả những khoảnh khắc bất lực khi thấy lời nói mình chẳng chạm được ai. Khi đó, im lặng không còn là sự thụ động mà là sự lựa chọn đầy bản lĩnh và khôn ngoan. Bạn sẽ nhận ra điều ấy khi sống qua vài lần cãi vã khiến lòng người tổn thương, vài cuộc tranh luận mà lý lẽ chẳng cứu vãn nổi tự ái, vài lần kiệt sức khi phải cố gắng giải thích để chứng minh rằng mình đúng.
Đến một thời điểm nào đó, bạn sẽ hiểu, người thực sự muốn hiểu bạn sẽ chẳng cần bạn nói nhiều. Còn người đã đóng cánh cửa lắng nghe thì dù bạn có gào lên cũng chỉ là tiếng vọng trong khoảng trống vô nghĩa. Thánh Kinh dạy rằng ai biết kiềm chế lời nói là người thông sáng. Quả thật, im lặng đúng lúc không phải là yếu đuối mà là sức mạnh nội tâm, là chiến thắng chính mình. Thắng được cơn giận dữ, thắng được tính bốc đồng, thắng được cám dỗ muốn thắng bằng lời. Bởi lẽ trong thế giới đầy thị phi, người ta dễ bị cuốn vào những tranh luận không cần thiết, những phản ứng bốc đồng, những lời qua tiếng lại để giành phần hơn. Những người biết sống trong ánh sáng của Chúa sẽ không chọn phản ứng mà chọn hồi tâm, không chọn hơn thua mà chọn bình an.
Im lặng là cách để tâm hồn không bị khuấy động vì chuyện nhỏ, là cách để giữ cho lòng mình không bị chi phối bởi điều vô ích, là cách để tránh biến một vết xước thành một vết thương sâu. Và cũng là cách để nói với người khác rằng, “Tôi không cần phải hơn bạn, tôi chỉ cần giữ sự bình yên của tôi.” Bởi lời nói có thể khiến người khác giật mình nghĩ lại, nhưng sự im lặng đầy ánh sáng nội tâm khiến người ta tự vấn. Đó là khi bạn không cần nói thêm một lời mà sự vững vàng của bạn, sự bình thản của bạn đã đủ để người khác phải nhìn lại. Và đó chính là lúc bạn bước một bước xa hơn trong hành trình trưởng thành, hành trình trở về với sự điềm tĩnh, với nội tâm thinh lặng nơi Chúa ngự trị.
Sống càng sâu, người ta càng ít muốn hơn. Không còn nhu cầu phải chứng minh, không phải làm hài lòng ai, không phải thuyết phục người khác rằng mình đúng. Họ chỉ mong bình an. Thứ bình an mà Chúa hứa ban cho những ai đặt trọn lòng mình nơi Ngài. Và đôi khi, câu trả lời khôn ngoan nhất là mỉm cười và bước tiếp, giao mọi điều còn lại trong tay Thiên Chúa, Đấng thấu suốt lòng người và công lý tối hậu.
Lm. Anmai, CSsR