Kính dâng Đức Thánh Cha Leo thứ mười bốn XIV. Khi khói trắng bốc lên từ ống khói của điện Sistine, khi tiếng chuông đại hồng ngân vang giữa bầu trời Rôma, và khi vị tân Giáo hoàng bước ra ban công với đôi mắt dịu hiền, tôi, một người Công giáo đang sống ở Âu Châu, đã bật khóc. Tôi không khóc vì bất ngờ. Tôi khóc vì tôi biết rõ con người ấy là ai. Tôi khóc vì cảm nhận được rằng Giáo hội đã chọn một người không chỉ giảng dạy đức tin bằng lời nói mà đã sống trọn từng ngày trong hành động vì người nghèo. Một con người từng đi qua những mái nhà tranh của Trujillo, từng vượt suối băng rừng giữa mùa lũ để mang thuốc men đến với người bệnh, từng dùng chính chiếc áo của mình để che tượng Hài Nhi Giêsu giữa đêm Giáng Sinh giá lạnh khi mái nhà thờ đã bị gió cuốn bay. Đức Leo thứ mười bốn, trước đó là Hồng Y Robert Francis Prevost, không phải là nhân vật thường xuất hiện trên truyền thông. Nhưng tôi đã đọc về ngài trong các tài liệu tại thư viện dòng tu và những học viện thần học Công giáo. Những chi tiết đó không phải là truyền khẩu, mà là dữ liệu được lưu giữ trong các bản tin mục vụ của Giáo hội địa phương Peru và các bản tường trình chính thức từ thời ngài làm Giám mục tại Chiclayo. Ngài từng đi bộ hơn hai mươi cây số để dâng Thánh lễ cho một cộng đoàn bị cô lập sau lở đất. Ngài dùng phần lớn đồng lương cá nhân để mua lương thực, thuốc men, vở và áo ấm cho trẻ em nghèo. Có lần, ngài ôm tượng Đức Mẹ, tay xách giỏ thuốc, lội giữa dòng nước xiết để đến với một ngôi làng nhỏ bị mưa lớn chia cắt hoàn toàn. Ngài từng từ chối bữa ăn duy nhất trong ngày để dành phần đó cho một bà mẹ trẻ đang mang thai không có gì trong bụng. Ngài rửa chân cho người già, lau mặt cho những đứa trẻ bị sốt, và nắm chặt tay những người hấp hối trong trại phong. Với người dân nơi ấy, ngài không mang hình ảnh của một vị giám mục. Ngài chỉ đơn sơ là cha Roberto, người mục tử hiền lành có thể lắng nghe không cần nói nhiều, có thể hiểu được nỗi đau mà không cần ai phải diễn giải. Người luôn đến bất cứ lúc nào ai đó đau khổ, bất kể là sáng sớm hay đêm khuya, giữa nắng gắt hay trong cơn giông.
Lời Tâm Sự Của Một Người Công Giáo Khi Đức Leo Thứ Mười Bốn Được Bầu Làm Giáo Hoàng
Bài Liên Quan

Giáo Dục Là Một Con Đường Dẫn Đến Sự...
Giáo dục có thể tạo ra sự khác biệt quan trọng: nó có thể trang bị cho...

Bạn Muốn Giờ Phán Xét Của Mình Là Ơn...
Khi đến Firenze thuộc trung Ý, vào thăm viếng nhà thờ chánh toà Đức Maria của các...

[Suy Tư Cùng ĐGH] – Cộng Đoàn Giáo Xứ:...
Giáo hội được mời gọi trở thành một cộng đồng đón tiếp và chữa lành, nơi sự...

Phân Tích: Tầm Nhìn Thần Học Của Đức Giáo...
Đức Giáo hoàng Leo XIV ký Tông huấn đầu tiên của ngài, “Dilexi Te” (“Ta đã yêu...

Nóng Giận Theo Nhãn Quan Tâm Lý Học
Ngày nay, người ta thường đồng hóa con giận với hành vi bạo lực, từ đó, đã...

[Suy Tư Với Đức Giáo Hoàng] Tháng 11 –...
Trong những ngày tháng đầy biến động của thế giới hôm nay, nỗi đau thầm lặng mang...

