Giữa lòng Cố đô trầm mặc, Cộng đoàn Pasquier thuộc Dòng Thánh Phaolô thành Chartres (SPC) từ lâu đã trở thành “địa chỉ của lòng thương xót”. Gần một thế kỷ hiện diện, từ những ngày đầu phục vụ trong bệnh viện cho đến nay, sứ mạng của quý Soeur vẫn vẹn nguyên một tinh thần: Xem người nghèo khổ là món quà quý giá mà Thiên Chúa gửi trao.
Cộng đoàn Pasquier hiện diện tại Huế từ năm 1928 với lời mời gọi ban đầu là phục vụ chăm sóc bệnh nhân tại các bệnh viện. Trải qua những thăng trầm của lịch sử, sứ mạng ấy không dừng lại mà tiếp tục mở rộng, dấn thân vào những “vùng ngoại biên” đau thương nhất của xã hội: chăm sóc bệnh nhân HIV và bệnh nhân Phong.
Ngày nay, dù không còn trực tiếp làm việc trong hệ thống bệnh viện công, nhưng tinh thần phục vụ của Cộng đoàn chưa bao giờ ngơi nghỉ. Các Nữ tu vẫn luôn đồng hành sát sao với gia đình các bệnh nhân, đặc biệt là những bệnh nhân nghèo từ các vùng sâu vùng xa về Huế chữa trị.
Bất kỳ ai có dịp ghé thăm Cộng đoàn Pasquier vào mỗi sáng sớm đều sẽ chứng kiến một hình ảnh xúc động. Hàng trăm “vị khách” – là những bệnh nhân nghèo, những người vô gia cư – đã xếp hàng trật tự để đón nhận những phần quà nghĩa tình.
Đó là những ổ bánh mì nóng hổi do chính tay quý Soeur và các em sinh viên nội trú chuẩn bị từ tờ mờ sáng. Đó là những tô cháo thơm phức được nấu bằng tất cả sự tận tâm. Tuy giá trị vật chất không lớn, nhưng những phần quà ấy giúp người bệnh bớt đi gánh nặng chi phí sinh hoạt trong những ngày điều trị dài hạn nơi đất khách.
Vào những ngày mưa bão, khi không thấy bóng dáng những “vị khách” quen thuộc đến nhận quà, cả cộng đoàn lại cảm thấy một sự thiếu vắng lạ thường. Bởi lẽ, với các Nữ tu Pasquier, việc phục vụ không phải là ban phát, mà là đón nhận niềm vui từ những người anh em bé nhỏ.
Chia sẻ về hành trình dấn thân, Soeur Josephine Huỳnh Thị Lý đã gắn bó hơn 30 năm tại Cộng đoàn, người từng trực tiếp chăm sóc bệnh nhân HIV và nay là người bạn đồng hành của bà con dân tộc thiểu số, cho biết:
“Ở đây nhiều người nghèo lắm. Họ từ những vùng quê xa xôi, thiếu thốn đủ điều và rất cần sự quan tâm, thông cảm. Những câu nói của họ luôn làm chúng tôi trăn trở: ‘Soeur ơi, con không có chỗ ở’, ‘Soeur ơi, con không có tiền xe về quê’, hay ‘Sr ơi, toa thuốc này con không đủ tiền mua’…”
Trước những tiếng kêu cứu ấy, Cộng đoàn luôn nỗ lực lắng nghe và hỗ trợ trong khả năng cho phép, đồng thời trở thành cầu nối mời gọi sự cộng tác của các ân nhân. Khi một bệnh nhân có thêm điều kiện tiếp tục sự sống, được chữa lành, hay nhận biết Chúa, đó chính là niềm vui và lời tạ ơn đẹp nhất mà Cộng đoàn dâng lên Thiên Chúa.
Bên cạnh công tác bác ái xã hội, Cộng đoàn Pasquier còn chú trọng đặc biệt đến sứ mạng giáo dục qua việc chăm sóc trẻ Mầm non và điều hành Lưu xá sinh viên.
Tại đây, các em sinh viên, đặc biệt là con em đồng bào dân tộc thiểu số có hoàn cảnh khó khăn, được hỗ trợ miễn giảm học phí hoặc miễn phí hoàn toàn. Mái ấm Pasquier không chỉ là nơi nuôi dưỡng, cung cấp kiến thức mà còn là môi trường rèn luyện nhân bản, lễ giáo và thói quen làm việc.
Chính từ môi trường giáo dục đầy tình thương này, hạt giống ơn gọi đã nảy mầm. Nhiều em sinh viên từng được nuôi dạy dưới mái nhà này nay đã trở thành những Nữ tu, tiếp nối bước chân các Soeur trong sứ mạng phục vụ người nghèo.
Không tự giới hạn mình trong “vùng an toàn”, thỉnh thoảng, quý Soeur lại lên đường đến với bà con vùng cao tại Khe Sanh, A Lưới… Những chuyến đi mang theo nhu yếu phẩm, thuốc men và quan trọng hơn là nụ cười, lời động viên chân thành. Ngay cả trong những ngày lũ lụt, hình ảnh các Nữ tu lặn lội tìm đến những gia đình cô lập để trao chút hơi ấm tình người đã trở thành biểu tượng đẹp của sự dấn thân.
Mỗi ngày trôi qua tại Cộng đoàn Phaolô Pasquier vẫn diễn ra âm thầm, vui tươi và đầy nhiệt huyết như thế. Động lực duy nhất để các Nữ tu duy trì ngọn lửa phục vụ suốt gần một thế kỷ qua gói gọn trong tâm niệm:
“Mỗi vị khách là một món quà Chúa gửi đến, và tất cả đều xứng đáng được yêu thương và trân trọng.”






