Chuyên chở cho Chúa Kitô, Transport For Christ, nhà nguyện di động trên chiếc xe tải của ông Jacques Poirier đã hoạt động từ 20 năm nay, bất kể mưa nắng ngày đêm. Lời Chúa đã đến gặp ông Jacques Poirier. Xe đỗ cố định giữa cánh đồng khoai tây, cây hoa diên vĩ khổng lồ, đường ray xe lửa và trạm xăng. Ông làm nhà nguyện di động trên Đường cao tốc 20 Quebec-Canada.
Năm 2014, ông Poirier bắt đầu làm việc tại nhà nguyện di động Big Stop. Sau đó, ông tiếp quản công ty từ người tiền nhiệm được thành lập từ năm 2007, 11 năm sau ông vẫn ở đó, với sự hỗ trợ của Bà Carmen, vợ của ông. Mũ cao bồi, thắt lưng, áo khoác và bốt cao bồi phù hợp với cảnh trí. Bên trong xe là các hình ảnh sinh hoạt của đoàn xe, xe có phòng chờ, ở đây chúng ta có thể đọc tất cả các ấn phẩm của Chuyên chở cho Chúa Kitô. Một vài tấm bảng gỗ gắn trên tường tô điểm cho toàn bộ nơi này, mang theo những thông điệp rõ ràng: “Lạy Chúa Giêsu, xin dạy cho con biết Ngài. Cảm tạ Chúa Giêsu đã chào đón chúng con. Phía sau cùng là một cái bàn và hai chiếc ghế bành. Đây là nơi các tài xế xe tải ngồi trò chuyện.”
Ông Jacques chào đón họ, những người đi tìm một đời sống thiêng liêng, đi tìm người bạn tâm giao trong chuyến đi dài có khi cả tuần, vào mùa Giáng sinh một mình hay đang bị bão tuyết. Ở cửa ra vào, không có ai. Cây thánh giá đỏ lớn dán cạnh cửa, dòng chữ “Chúa Giêsu là Chúa” được in trên tấm chắn bùn và câu Kinh thánh viết bằng chữ hoa màu đỏ trên toàn bộ bức tường phía sau xe.
Tôi đã nhìn thấy sự đau khổ
Jacques gặp Chúa khi đang lái xe tải. Khi đang chơi khúc côn cầu, ông tình cờ gặp nhà thuyết giáo ở Sherbrooke trên đài AM, chính lúc đó, hai tay trên vô lăng, ông hiểu Chúa có thật. Ông cho biết: “Khi còn nhỏ, tôi ở trại mồ côi 2 năm. Sau đó tôi học tiểu học ở trường đạo nhưng tôi không biết Chúa là ai. Tôi được dạy về tôn giáo, nhưng tôi không được dạy về Chúa, hoặc về việc có thể gặp Ngài trực tiếp.”
Trong 15 năm làm tài xế xe tải hạng nặng, ông chứng kiến và trải nghiệm nỗi khổ của những người lái xe tải. Giống như ông Môsê, không muốn dính gì đến việc đi cứu dân tộc mình, ông cũng không muốn dính gì đến nhà nguyện. Tuy nhiên, giống như ông Môsê, cuối cùng ông thay đổi ý định. Có lẽ ông cũng đã nghe Chúa nói với ông: “Ta đã thấy, phải, Ta đã thấy cảnh khốn khổ của dân Ta ở Ai Cập, và Ta đã nghe tiếng kêu than của chúng… Phải, Ta biết những đau khổ của nó” (Ex 3:7). Ai biết?
“Giúp đỡ các chàng trai, được, nhưng đảm nhiệm sứ vụ này? Không bao giờ! Tôi có công ty đang làm ăn tốt. Tôi xin Chúa gọi tôi làm việc khác. Thật kỳ lạ, tháng này là lần đầu tiên trong đời, tôi không có lợi nhuận. Tôi phải móc tiền túi ra để sống. Tôi hiểu thông điệp. Tôi đã nói với Chúa nếu Ngài muốn tôi tiếp quản việc này, Ngài phải sắp xếp bán công ty của tôi, xe tải của tôi và mọi thứ! Lúc 7 giờ tối, vợ chồng tôi rao bán trên Kijiji. 11 giờ tối, tất cả đã bán xong. Rõ ràng đây là kế hoạch của Chúa chứ không phải của tôi! Khi nghe Ngài, tôi nghĩ mình ở trong danh sách dài các nhà tiên tri hơi điên rồ, những người nhận được sức mạnh để giúp đỡ người anh em của mình.”
Mọi việc đều có thời của nó
Sách Giảng Viên đã nói: “Mọi việc có thời của nó (3:1). Khi một tài xế xe tải đến nhà nguyện, ít khi họ nói chuyện về Chúa: Đừng cố thuyết phục ai. Nếu tôi có thể thuyết phục anh chàng đó về điều gì đó, khi rời khỏi đây, người khác sẽ thuyết phục anh về điều gì đó khác! Chính Chúa Thánh Thần là người thuyết phục tốt nhất, vì Ngài mang sự sống, mang tình yêu của Chúa đến cho bạn. Nếu bạn không bỏ thì sự sống và tình yêu của Chúa sẽ ở với bạn suốt đời.”
Ở nhà nguyện, đôi khi rất náo nhiệt. Chỉ vài ngày trước, một người đàn ông cao lớn, lực lưỡng về lại đây sau hai năm không có tin tức. Ông chán nản, ông đã ngoại tình với một phụ nữ, dù ông Jacques đã khuyên không nên làm vậy. Người phụ nữ bỏ trốn cùng với số tiền của ông, để lại cho ông món nợ hàng ngàn đô la. Ông muốn gặp riêng Jacques.
Hai vợ chồng ông thường đi dạo trên con đường nhỏ ở cánh đồng khoai tây, len lỏi qua mùi phân bón mới rải. Họ cầu nguyện bất cứ đâu. Bà Carmen tâm sự: “Đôi khi thật nặng nề, nhưng Jacques và tôi không phải là người vác gánh nặng này. Chúng tôi giao mọi thứ cho Chúa.”
Bà Carmen tâm sự: “Giáng sinh năm ngoái có một anh chàng mạnh mẽ đến đổ xăng. Tôi đến gặp anh, hỏi xem anh có muốn tặng quà không. Anh nhìn vào túi quà của tôi và hỏi: ‘Đây là gì?’ Tôi nói: ‘Chúng tôi đến từ nhà nguyện. Đây là cách chúng tôi cảm ơn công việc của anh, đặc biệt là vào ngày 24 tháng 12!’ Anh nói: ‘Tôi xin cám ơn, đây là món quà duy nhất tôi nhận được năm nay. Vợ tôi vừa bỏ đi với một người đàn ông khác, và các con…’”
Khi không còn lời nào – hay không còn quà tặng – Carmen và Jacques cầu nguyện cùng mọi người. Đôi khi bạn phải dám thử.
Khi không có điện
Jacques đưa cho tôi chiếc tua-vít nhỏ, ông nói: “Bạn có biết nó dùng để làm gì không, ngoại trừ việc vặn ốc vít?” “Tôi không biết!” Ông giải thích với đôi mắt sáng ngời: “Trên các xe kéo đều có ổ cắm điện mà bạn phải cắm vào để bật đèn xe tải. Khi mất điện, bạn có thể dùng tua-vít này để có điện lại. Khi các tài xế rời khỏi đây, tôi cho họ tua-vít này, trên đó có số điện thoại của tôi. Nếu họ thấy chán nản, họ có thể gọi cho tôi.”
Chỉ cần một chiếc tua-vít là có thể thắp sáng một chiếc xe tải. Đôi khi chỉ cần một giáo sĩ, vợ của ông và một nhà nguyện là có thể vượt qua biển động hay con đường vắng vẻ trên đất liền.
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch
Nguồn: phanxico.vn