- Lời Chúa
Khi ấy, Chúa Giê su nói: 6 Tốt hơn là hãy đến với các con chiên lạc nhà Ít-ra-en. 7 Dọc đường hãy rao giảng rằng: Nước Trời đã đến gần.8 Anh em hãy chữa lành người đau yếu, làm cho kẻ chết sống lại, cho người phong hủi được sạch bệnh, và khử trừ ma quỷ. Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy.9 Đừng kiếm vàng bạc hay tiền giắt lưng.10 Đi đường, đừng mang bao bị, đừng mặc hai áo, đừng đi dép hay cầm gậy. Vì thợ thì đáng được nuôi ăn.
11 “Khi anh em vào bất cứ thành nào hay làng nào, thì hãy dò hỏi xem ở đó ai là người xứng đáng, và hãy ở lại đó cho đến lúc ra đi.12 Vào nhà nào, anh em hãy chào chúc bình an cho nhà ấy.13 Nếu nhà ấy xứng đáng, thì bình an của anh em sẽ đến với họ; còn nếu nhà ấy không xứng đáng, thì bình an của anh em sẽ trở về với anh em.
- Suy niệm
“Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy.”
Bài Tin Mừng hôm nay thuật lại sự kiện Chúa Giê-su sai Nhóm Mười Hai lên đường thi hành sứ vụ, kèm theo những chỉ dẫn cụ thể của Ngài: những nơi các ông nên đến? Mang theo những gì? Rao giảng như thế nào? Và cần hành xử ra sao? Liệu những chỉ thị đó có còn mang tính thời sự cho sứ vụ của chúng ta ngày hôm nay không?
Nơi chốn nào là cánh đồng truyền giáo của chúng ta? Thường khi nói đến sứ vụ, chúng ta hay mơ mộng về một vùng đất nào đó xa xôi, hoặc phải băng rừng vượt suối để rao giảng Tin Mừng; nhưng lại quên mất những người bên cạnh mình, ngay trong cộng đoàn, những “con chiên lạc” đang cần được giúp đỡ…
Và người môn đệ cần mang theo điều gì để đến với tha nhân ngoài Lời Chúa và tình yêu quan phòng của Chúa: “Đừng kiếm vàng bạc hay tiền giắt lưng. Đi đường, đừng mang bao bị, đừng mặc hai áo, đừng đi dép hay cầm gậy” (Mt 10,9-10). Chúa Giê-su muốn người tông đồ phải dựa vào ơn Chúa trước khi dựa vào tiền bạc; dựa vào sự trợ giúp của Chúa hơn là sự trợ giúp của phương tiện vật chất. Chính ơn Chúa mới đem lại sự bình an thanh thoát trong tâm hồn. Sự từ bỏ, quên mình hoàn toàn mới thi hành được sứ vụ rao giảng. Hơn nữa, loan Tin Mừng cốt yếu là làm chứng cho Chúa Giêsu, Đấng đã sinh ra trong khó nghèo, sống kiếp nghèo và chết trong sự trần trụi trên Thập Giá. Vì thế, nếu đời sống của người rao giảng không thể hiện được tinh thần nghèo sẽ tự nó trở nên phản chứng.
Về ngôn ngữ để rao giảng Nước Trời là lời đem lại bình an đến cho những ai đón nhận Tin Mừng: “Vào nhà nào, anh em hãy chào chúc bình an cho nhà ấy. Nếu nhà ấy xứng đáng, thì bình an của anh em sẽ đến với họ; còn nếu nhà ấy không xứng đáng, thì bình an của anh em sẽ trở về với anh em” (Mt 10,12-13). “Bình an cho nhà này”.
Còn hành động của người môn đệ là lặp lại cử chỉ yêu thương và hiến dâng mạng sống như Chúa Giê su. Ngài đã yêu thương đến cùng thế nào, thì người môn đệ cũng yêu thương thế ấy…
Tất cả đều được lãnh nhận nhưng không từ nơi Chúa chứ không do sức riêng mình, nên Chúa cũng mời gọi các Tông Đồ ngày xưa và chúng ta hôm nay; hãy cho đi một cách nhưng không mà không mong chờ đền đáp.
Như thế, Tin Mừng và sứ vụ liên kết với nhau, đời sống chứng nhân và hoạt động tông đồ là một. Ước gì mỗi người chúng ta trở thành tông đồ thực sự như Chúa Giêsu mong muốn.
- Cầu nguyện
Lạy Chúa Giê-su, như xưa Chúa đã sai các Tông Đồ đi rao giảng Tin Mừng, xin cho chúng con hôm nay cũng biết sống sứ vụ rao giảng Tin Mừng bằng đời sống khó nghèo, đơn sơ, phó thác, xây dựng sự hiệp nhất bình an, và làm cho Nước Chúa được lớn lên trong tâm hồn con người. Cách riêng, xin cho niềm tin, bác ái và bình an hằng ngự trị trong cộng đoàn và nơi chúng con phục vụ. Amen.
- Quyết tâm
Chứng nhân bằng đời sống