- Lời Chúa:
Đức Giê-su nói với người phụ nữ: “Tội của chị đã được tha rồi.” Bấy giờ những người đồng bàn liền nghĩ bụng: “Ông này là ai mà lại tha được tội?” Nhưng Đức Giê-su nói với người phụ nữ: “Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an.” (Luca 7:48–50)
36 Khi ấy, có người thuộc nhóm Pha-ri-sêu mời Đức Giê-su dùng bữa với mình. Đức Giê-su đến nhà người Pha-ri-sêu ấy và vào bàn ăn. 37 Bỗng một phụ nữ vốn là người tội lỗi trong thành, biết được Người đang dùng bữa tại nhà ông Pha-ri-sêu, liền đem theo một bình bạch ngọc đựng dầu thơm. 38 Chị đứng đằng sau, sát chân Người mà khóc, lấy nước mắt mà tưới ướt chân Người. Chị lấy tóc mình mà lau, rồi hôn chân Người và lấy dầu thơm mà đổ lên.
39 Thấy vậy, ông Pha-ri-sêu đã mời Người liền nghĩ bụng rằng: “Nếu quả thật ông này là ngôn sứ, thì hẳn phải biết người đàn bà đang đụng vào mình là ai, là thứ người nào: một người tội lỗi!” 40 Đức Giê-su lên tiếng bảo ông: “Này ông Si-môn, tôi có điều muốn nói với ông!” Ông ấy thưa: “Dạ, xin Thầy cứ nói.” 41 Đức Giê-su nói: “Một chủ nợ kia có hai con nợ: một người nợ năm trăm quan tiền, một người năm chục. 42 Vì họ không có gì để trả, nên chủ nợ đã thương tình tha cho cả hai. Vậy trong hai người đó, ai mến chủ nợ hơn?” 43 Ông Si-môn đáp: “Tôi thiết tưởng là người đã được tha nhiều hơn.” Đức Giê-su bảo: “Ông xét đúng lắm.”
44 Rồi quay lại phía người phụ nữ, Người nói với ông Si-môn: “Ông thấy người phụ nữ này chứ? Tôi vào nhà ông: nước lã, ông cũng không đổ lên chân tôi, còn chị ấy đã lấy nước mắt tưới ướt chân tôi, rồi lấy tóc mình mà lau. 45 Ông đã chẳng hôn tôi một cái, còn chị ấy từ lúc vào đây, đã không ngừng hôn chân tôi. 46 Dầu ô-liu, ông cũng không đổ lên đầu tôi, còn chị ấy thì lấy dầu thơm mà đổ lên chân tôi. 47 Vì thế, tôi nói cho ông hay: tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít.” 48 Rồi Đức Giê-su nói với người phụ nữ: “Tội của chị đã được tha rồi.” 49 Bấy giờ những người đồng bàn liền nghĩ bụng: “Ông này là ai mà lại tha được tội?” 50 Nhưng Đức Giê-su nói với người phụ nữ: “Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an.”
2. Suy Niệm:
Những lời yêu thương này đã được Chúa Giêsu nói với một người phụ nữ tội lỗi xuất hiện mà không báo trước trong một bữa tiệc Chúa Giêsu đang dùng tại nhà của một người Pharisêu. Người Pharisêu nhìn cô với cái nhìn phán xét, nhưng cô không quan tâm. Trong nỗi đau buồn vì tội lỗi của mình, cô đã hạ mình trước Chúa Giêsu, xức dầu cho chân Ngài, rửa chân Ngài bằng nước mắt và lau khô bằng tóc của mình.
Cuộc trò chuyện kết thúc với cảnh Chúa Giêsu nhìn cô và nói với cô rằng “Tội lỗi của chị đã được tha.” Nếu chú ý đến phản ứng của những người ngồi cùng bàn với Chúa Giêsu, chúng ta sẽ nhận ra suy nghĩ ẩn bên trong họ. Họ tự nhủ: “Người này là ai mà lại tha được tội lỗi?”
Những người được sinh ra và lớn lên trong đức tin luôn hiểu rằng Chúa là Đấng luôn tha thứ. Chúng ta đã được dạy điều này từ khi còn nhỏ, học nhiều về điều này khi chuẩn bị cho Bí tích Hòa giải, và đã nghe thông điệp này trong suốt cuộc đời mình dưới hình thức này hay hình thức khác. Nhưng hãy nghĩ đến tình huống rằng chúng ta chưa bao giờ nghe hoặc trải nghiệm về sự tha thứ của Chúa trong cuộc đời mình, và rồi đột nhiên một ngày chúng ta nghiệm ra điều ấy. Chúng ta có thể có chút bối rối về điều này, nhưng có lẽ hơn bất cứ điều gì khác, chúng ta trải qua sự kính sợ và kinh ngạc thánh thiện trước những gì Chúa đã làm cho chúng ta. Lúc bấy giờ chúng ta cảm nhận được sự phán xét và thái độ hạ thấp mà những người Pharisêu đã dành cho người phụ nữ tội lỗi. Chúng ta thấy cô ấy bày tỏ sự buồn bã và tủi nhục, và rồi chúng ta thấy Chúa Giêsu đã tha thứ cho cô ấy.
Chúng ta có kinh ngạc khi tội lỗi của chính mình hay tội lỗi của người khác được tha thứ không? Hay chúng ta cho rằng sự tha thứ là điều hiển nhiên? Sự ngạc nhiên và kính sợ mà mọi người thể hiện khi người phụ nữ tội lỗi được tha thứ tội lỗi hôm ấy giúp chúng ta xem xét lại thái độ của chính mình đối với lòng thương xót và sự tha thứ của Chúa. Chúng ta cần liên lỉ nuôi dưỡng trong mình sự kinh ngạc và kính sợ giống như những người Pharisêu năm xưa trước lòng thương xót của Chúa. Chúng ta cần nỗ lực để không bao giờ cho rằng sự tha thứ là điều hiển nhiên hoặc xem đó chỉ là một phần bình thường của cuộc sống. Thay vào đó, chúng ta nhìn nhần đó là điều phi thường, luôn mới mẻ, luôn vinh quang và mãi mãi là kinh ngạc.
3. Cầu Nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, Đấng giàu lòng thương xót và luôn tha thứ, lòng thương xót và trắc ẩn của Ngài đối với tội nhân chúng con thật đáng kinh ngạc. Cảm ơn Chúa đã yêu thương con bằng một tình yêu sâu sắc. Xin Chúa lấp đầy trái tim con bằng sự kính sợ thánh thiện trước lòng thương xót vô biên của Chúa. Xin cho con luôn kinh ngạc trước sự tha thứ của Chúa và luôn tràn đầy lòng biết ơn sâu sắc nhất là khi con trải nghiệm điều đó trong cuộc sống của mình. Lạy Chúa Giêsu, con tín thác vào Chúa.
4. Quyết Tâm:
Ý thức rằng việc Chúa tha thứ mỗi một lỗi phạm là một món quà ngoài sự mong đợi, để từ đó lòng biết ơn luôn trở thành nguồn gốc của sự kinh ngạc trước lòng thương xót của Chúa.
(Chuyển ngữ từ Catholic Daily Reflections on the Gospel)