Ngắm nhìn di ảnh Mẹ Hiền.
Một đời phận bạc triền miên khổ sầu.
Dẫu cho trăm sự bể dâu,
Sóng đào xô lấp, trăm dâu đầu tằm.
“Ra đi” gian khổ tháng năm
Vâng theo “Tiếng Chúa” xa xăm bến bờ.
Mà sao ý Chúa lu mờ.
Lênh đênh biển cả bến bờ nơi nao?
Benjamin, Mẹ trên cao.
Con ngồi trầm lắng gửi trao tâm tình.
Tạ ơn Mẹ đã dâng mình,
Viết vào trang sử đời mình điểm son.
Khó nguy mẹ vẫn vuông tròn,
Trung kiên bền chí, đá mòn khắc ghi.
Cuộc đời gian khổ sá chi.
Ngược dòng lịch sử con ghi trong lòng.
Xin tri ân, Mẹ Hội Dòng
Nuôi con bằng chính tấm lòng hy sinh.
Hăng say nhiệt huyết quên mình.
Chỉ vì phần rỗi sinh linh bao người.
Hành trình thiếu thốn, tơi bời,
Đói no chưa kể, màn trời chiếu không.
Đêm ngày Thánh Thể khát mong.
Lời kinh sáng tối, cậy trông thắm nồng.
Vượt bao sóng biển mênh mông.
Trung Hoa Lục Địa, Hồng Kông quê người.
Mẹ tìm bao trẻ bỏ rơi.
Người già xấu số cuối đời bình an.
Mẹ xây bệnh viện gian nan.
Khởi công khó nhọc, vinh quang xứ người.
Lên đường theo tiếng gọi mời,
Nhuộm hồng máu đỏ vùng trời Việt nam.
Mảnh đời, nghèo đói, lầm than,
Mẹ cha mất sớm, nhà tan, thân gầy.
Áo quần rách nát, lất lây,
Đầu đường xó chợ, đó đây nằm dài.
Tình thương Thiên Chúa an bài
Nhà tranh vách lá, hôm mai sum vầy.
Chị em tất bật hao gầy,
Việc nhiều người ít chất đầy hai vai.
Mẹ nhìn nghĩ đến tương lai,
Mở nhà “Tập viện” lâu dài về sau.
Chị già, bệnh tật, chết mau,
Người em bản xứ bền lâu tháng ngày.
Mẹ trình thỉnh nguyện ý ngay,
Biết bao công việc nhanh tay thi hành,
Nhu cầu cấp bách chẳng thành.
Bề trên không đủ minh anh nghĩ lầm.
Nỗi đau tê tái âm thầm,
Bủa vây tứ phía, hiểu lầm kỵ nghi.
Cúi đầu nhận lấy thực thi,
Khiêm cung, nhẫn nại, kiên trì, đưa thoi.
Nắng mưa, giông bão qua rồi,
Mặt trong đau khổ, mặt ngoài khó khăn.
Từ Nam ra Bắc áo khăn.
Một thân bươn chải ai ngăn mặc người.
Cuộc đời phải tự mỉm cười.
Xây lên Tập viện, thêm tươi đời thường.
Đó đây dưỡng lão, nhà thương,
Lại thêm rải rác mái trường thân thương.
Cô nhi đầy ắp, tình thương,
Xây nên làm chỗ tựa nương bến bờ.
Dõi nhìn sang Nhật nên thơ,
Máu đào tử đạo, giấc mơ rạng ngời.
Khác gì đất Việt khắp nơi,
Dấn thân phục vụ, đầy vơi thắm tình.
Người già, con nít an bình.
Tốt lành, thánh thiện, hiển vinh rạng trời.
Vâng theo tiếng Chúa gọi mời,
Bước chân in dấu, ơn trời chứa chan.
Bệnh tình ập đến cắt ngang,
Mẹ về cõi phúc thiên đàng trên cao.
Xác thân tro bụi phương nào.
Mặc ai chôn cất, mẹ trao cuộc tình.
Trẻ già lệ ngấm lặng thinh
Người đi, kẻ ở cúi mình tri ân.
Mẹ trao mẹ gởi toàn thân,
Cuộc đời là lễ hiến dâng xứ người.
Mẹ ơi con gửi đôi lời.
Thân thưa với mẹ, một đời tri ân.
Mẫu gương phục vụ hiến dâng.
Cho muôn thế hệ theo chân mẹ hiền.
Quyết tâm dâng hiến trung kiên
Cho đời rạng sáng, ơn thiêng dạt dào.
Đôi tay con chắp đưa cao.
Nén hương thành kính, ghi bao ân tình.
(Tưởng nhớ tri ân Mẹ Benjamin – Sr. Maria Nguyễn Thị Mai, SPC)