Hành Trình Về Nhà Tổng Quản: Một Cuộc Gặp Gỡ Của Ân Sủng

Đã từ lâu, trong tôi luôn ấp ủ một khát khao thầm kín: được một lần đặt chân đến Ngôi Nhà Tổng Quản của Dòng Thánh Phaolô tại Roma. Khát khao ấy không chỉ là sự tò mò của một người em, mà là sự thôi thúc của một tâm hồn muốn đi trọn một hành trình tâm linh – hành trình mà hai người chị song sinh của tôi đã đi, từ mái ấm tu viện nhỏ bé ở quê nhà Đà Nẵng, đến trung tâm của một dòng tu toàn cầu. Đó là một tuyến đường dâng hiến, một sợi dây thiêng liêng kết nối hàng ngàn nữ tu khắp thế giới với ngôi nhà mẹ, nơi có Mẹ Tổng Quyền và Hội Đồng Cố Vấn – trái tim và trí tuệ dẫn dắt cả dòng.

Hành trình của tôi bắt đầu từ Athens, Hy Lạp, trong một chuyến “Theo Dấu Chân Phaolô” xuyên qua những vùng đất in hằn dấu vết của Vị Tông Đồ Dân Ngoại. Sau những bước chân hành hương ấy, điểm đến cuối cùng trên đất Ý không đâu khác chính là Ngôi Nhà Tổng Quản. Tôi không dám gọi điện trước, vì chỉ mong được lặng lẽ ghé thăm, chụp vài tấm hình lưu niệm về nơi mà hai chị tôi đã từng sống và học tập. Một sự viếng thăm của trái tim, không hẹn trước.

Chiếc xe bus công cộng chở tôi đi trong một buổi sáng tĩnh lặng. Lạ kỳ thay, xe gần như trống rỗng, như thể dành riêng cho một hành khách đặc biệt. Bước xuống ở một điểm dừng vắng vẻ, không một dấu chỉ rõ ràng, tôi bắt đầu lần mò theo bản đồ trong lòng. Và rồi, cổng vào hiện ra với dòng chữ “Figlie di San Paolo” – một sự khẳng định giản dị mà chắc nịch cho hành trình tìm kiếm.

Bước vào phòng khách, một nữ tu đang chăm chú làm việc tại quầy. Chị ngước lên, nở một nụ cười ấm áp và chào: “Chào cha.” Tôi vội vàng đính chính, lòng hồi hộp: “Thưa sơ, tôi là em của Sơ Xuân Lan, Giám Tỉnh Đà Nẵng.” Không chút ngần ngại, vị nữ tu ấy vui vẻ bảo tôi chờ và vội vã đi báo tin. Chỉ năm phút sau, một khoảnh khắc mà tôi sẽ không bao giờ quên, Mẹ Maria Goretti – Mẹ Bề Trên Tổng Quyền – xuất hiện. Với nụ cười phúc hậu tỏa sáng cả không gian, Mẹ cất tiếng chào, thân mật và trìu mến: “Chào Bernard.”

Tôi như lặng người đi. Làm sao Mẹ biết tên tôi? Cảm xúc dâng trào, tôi chỉ kịp thốt lên lời xin lỗi vì đã đến mà không báo trước. Nhưng Mẹ chỉ nhẹ nhàng gạt đi, rồi mời tôi dùng bữa trưa cùng cộng đoàn. Thế là, trong một sự sắp đặt mà tôi không dám mơ tới, tôi được ngồi bên phải Mẹ, trong bữa ăn gia đình của những người con Thánh Phaolô. Tiếng kinh nguyện cất lên, rồi Mẹ trân trọng giới thiệu tôi với tất cả chị em: “Chúng ta mừng vui đón chào Bernard, em của Sơ Xuân Lan, sau chuyến hành hương Theo Dấu Chân Phaolô của anh.” Những tràng vỗ tay thân thiện vang lên. Lúc ấy, thức ăn dù ngon lành, nhưng lòng tôi đã no đầy bởi một thứ cảm xúc khó tả – sự xúc động, lòng biết ơn, và một niềm hạnh phúc lâng lâng khôn tả. Tôi ý thức rất rõ, mình không chỉ là một cá nhân, mà là một mắt xích, một đại diện cho tình yêu và sự kết nối từ quê hương.

Sau bữa trưa, Mẹ ân cần dẫn tôi thăm viếng. Từ hành lang, từng hiện vật đều mang một câu chuyện. Hai mô hình từ Hàn Quốc và Việt Nam nổi bật lên, như một minh chứng cho sức sống của dòng tại Á Đông. Lên nhà nguyện, Mẹ say sưa giảng giải về kiến trúc tân kỳ, về bang thơ bằng đá do một nghệ nhân nổi tiếng thực hiện, và đặc biệt là bức vách kính màu xanh rực rỡ phía trên cửa vào – một biểu tượng của niềm hy vọng vươn lên trời cao.

Rồi chúng tôi đến phòng Công Nghị – trái tim của mọi quyết định quan trọng. Tại đây, Mẹ trìu mến chỉ cho tôi hai cuốn album dày cộm, do chính các nữ tu tỉnh dòng Đà Nẵng thực hiện. Những trang sách được thiết kế tuyệt mỹ, kể lại hành trình truyền giáo đầy gian lao mà cũng đầy vinh quang. Xem đó, lòng tôi dâng lên một niềm tự hào khôn xiết về quê hương và về những người chị của mình.

Trong giây phút trò chuyện thân tình, Mẹ nhắc đến một ký ức từ gần 50 năm trước, năm 1975 – một mảnh ký ức tưởng đã phai mờ mà vẫn sống động nơi đây. Tôi chợt nhận ra, lịch sử của dòng không nằm trên những trang giấy khô khan, mà được lưu giữ trong trái tim của từng thế hệ, như một lời truyền cảm hứng bất tận.

Trước khi chia tay, Mẹ tặng tôi những phong bao “lì xì” với lời dặn dò: “Đây là quà để Bernard tiếp tục hành trình. Chúng tôi là Phaolô, nhưng chưa chắc đã hiểu về Ngài như Bernard.” Lời nói của Mẹ khiến tôi vừa vui mừng, vừa hổ thẹn. Phải chăng, đó không chỉ là lời động viên, mà còn là một sự ủy thác thiêng liêng, một “bài sai” cho hành trình phía trước? Tôi đã mang theo phong bao ấy như một hồng ân, chúc phúc, cùng tình yêu thương của Mẹ, đi suốt hành trình còn lại – từ Tarsus đến Ephesus, như một nguồn sức mạnh vô hình.

Đặc biệt, Mẹ còn sắp xếp cho hai nữ tu người Việt đưa tôi đến “Đền Thánh Tre Fontane”, nơi truyền thống kể rằng Thánh Phaolô đã đổ máu đào để làm chứng cho đức tin. Trước khi ra về, Mẹ cố gọi điện cho chị Xuân Lan của tôi, nhưng có lẽ Chị không thể nghe máy. Một sự ngạc nhiên trọn vẹn vẫn được giữ kín cho đến khi tôi trở về nhà nghỉ.

Chiếc xe bus đưa tôi trở lại Roma khi hoàng hôn buông xuống. Trời cuối đông lạnh giá, nhưng bước chân tôi nhẹ nhàng, lòng tràn ngập một sự ấm áp lạ thường. Tôi thầm nghĩ, trong hàng ngàn chị em Phaolô trên khắp thế giới, mấy ai có được diễm phúc như tôi? Tôi chợt nhớ đến lời của bà Elizabeth: “Bởi đâu tôi được M Chúa tôi đến viếng thăm?” Và trong lòng, tôi thì thầm: “Bởi đâu con, một kẻ lữ hành vô danh, lại được Mẹ Tổng Quyền đoái thương tiếp đón?”

Gần, tôi nhận được một tin vui: Chị Xuân Lan của tôi chính thức được bầu làm Tổng Cố Vấn, sẽ rời Đà Nẵng để về sống tại ngôi nhà Tổng Quản này trong nhiệm kỳ sáu năm tới. Hóa ra, chuyến đi của tôi không phải là một kết thúc, mà là một lời tiên báo cho một khởi đầu mới. Tôi tin rằng, một ngày không xa, tôi sẽ trở lại nơi này. Lần ấy, người đón tiếp tôi không chỉ là Mẹ Bề Trên, mà còn có chính người chị kính yêu của tôi. Và hành trình về Nhà Tổng Quản, vì thế, mãi mãi là một hành trình chưa bao giờ kết thúc.

Bernard Nguyên Đăng

Bài Liên Quan

Dòng Nước Lũ…

“Xin dạy chúng con đếm tháng ngày mình sống…” (Tv 90,12) Thời gian gần đây, nhiều người sống...

Linh Địa Giữa Thái Hư – Hành Trình Về...

Từ trên các dòng tu (Monastery) nhìn về dưới phố Meteora. “Thái hư” (太虛) là một từ Hán-Việt...

Chuyến Thăm Muộn Và Vội Vàng

Bạn thân mến, Chúng ta đang bước vào hành trình Mùa Vọng, giữa Năm Thánh Hy Vọng –...

Khoảnh Khắc Chúa Chạm Vào Tim Tôi

Tôi vốn đã quen thuộc với nếp sinh hoạt và sự hiện diện của các sơ dòng...

Trí Nhớ Con Tim

Trí Nhớ Con Tim “Lòng biết ơn là trí nhớ của con tim” (ĐTC Phanxicô) Cánh diều chẳng thể...

Chiếc Áo Dòng Trắng

Có lẽ không ai quên được khoảnh khắc đầu tiên khi được khoác lên mình chiếc áo...