Cuộc trò chuyện ngắn giữa bác sĩ và người mẹ:
– Chị nên dành nhiều thời gian hơn để ở bên cháu nhé. Lúc này, cháu cần sự động viên và an ủi của gia đình.
– Dạ, em cảm ơn bác sĩ. Tuấn, con chào bác sĩ nào!
– Dạ. Cháu chào bác sĩ, cháu về ạ.
…
Chiều hôm ấy, Lan đưa con trai ra bờ biển. Mặt trời đang lặn dần nơi cuối trời. Cô khẽ nói con, như tự nhủ với chính mình: “Cố lên con trai. Con biết không, Nick – không tay, không chân, … không giới hạn. Con của mẹ cũng sẽ làm được, nếu tin tưởng và cố gắng. Try your best, con nhé!”
Tuấn mỉm cười:
– Mẹ ơi, con không sao đâu. Con luôn có mẹ và mọi người bên cạnh mà.
Nhân dịp mừng lễ quan thầy, đoàn lễ sinh của giáo xứ tổ chức hành hương. Tuấn không thể tham gia vì vừa trải qua ca phẫu thuật cắt một phần thận. Dù gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt cậu vẫn ánh lên niềm vui và hy vọng. Ngước nhìn lên bàn thờ, nước mắt khóe mi:
“Lạy Chúa, nếu con phải ra đi sớm, xin giúp con biết sống trọn thời gian còn lại theo ý Chúa. Con sợ lắm, Chúa ơi…”
Chiều xuống, Tuấn bước ra bờ biển. Cậu viết vài dòng nhỏ rồi thả tờ giấy mặc gió cuốn đi. Cậu khẽ ngân nga: “Chúa ơi ở bên con, dù bao nhiêu nguy khó hay khi vui cười…” Sóng biển ầm ầm, bọt trắng tan nhanh; Tuấn thấy đời mình nhỏ bé giữa biển trời mênh mông, Tuấn cúi nhặt những vỏ sò, phủi cát rồi bỏ vào túi… tiếng chuông nhà thờ 6 giờ chiều vang lên ngân dài. Tuấn làm dấu thánh giá rồi quay về. Từ nhỏ, cậu đã có thói quen mỗi khi nghe chuông điểm giờ là dừng lại, đọc một kinh cầu cho các linh hồn.
Tối hôm ấy, Tuấn nhận được món quà từ các anh em lễ sinh: một cuốn “Hạnh Các Thánh”. Cậu đọc say mê đến tận khuya. Ánh trăng rót qua cửa sổ, rơi xuống nền nhà như ánh bạc. Đêm nay bầu trời đầy sao, Tuấn thấy trong lòng dấy lên một niềm hy vọng.
Sáng hôm sau, vừa đi học về, cậu nói với mẹ:
– Mẹ ơi, con sang nhà thờ một chút nhé.
– Con đi làm gì thế? Bình thường, con giúp lễ buổi sáng và chiều thôi mà.
– Dạ, con có việc riêng ạ.
Trong thánh đường vắng lặng, chỉ còn ánh đèn chầu trước Nhà Tạm lấp lóe, tỏa ra những chùm tia đỏ li ti. Tuấn quỳ gối cầu nguyện, lòng dâng tràn tình yêu Chúa.
Hôm sau, cậu nhủ Nam:
- Tớ có điều này muốn bàn với cậu.
- Gì vậy Tuấn?
- Buổi trưa cậu rảnh không?
- Có, nhưng có việc gì?
- Trưa nay đi nhà thờ với tớ nhé, mình cùng cầu nguyện.
- Trưa à? Ai lại đi giờ đó! Sáng với chiều giúp lễ là đủ rồi.
- Chưa đủ đâu. Mình là Thiếu Nhi Thánh Thể, phải yêu mến Chúa Giêsu Thánh Thể chứ!
- Nhưng nắng lắm…
- Ít phút thôi mà! Không đi thì tớ rủ người khác vậy.
Cuối cùng, Nam miễn cưỡng gật đầu vì là bạn thân, hơn nữa nghĩ Tuấn mới trãi qua ca phẫu thuật thận. Còn Tuấn tiếp tục rủ thêm Hà:
- Hà ơi, mai đi viếng Thánh Thể buổi trưa với tụi này nhé?
- Ông khùng à? Trưa nắng chang chang, đen hết da tôi rồi sao!
- Hi sinh chút đi, để cầu nguyện cho gia đình mình mà.
- Thôi, không quen đâu! …Nhưng mà từ trước giờ có ai đi nhà thờ cái giờ hoàng đạo đó đâu?
- Đi riết rồi quen! Nhà bọn mình gần nhà thờ mà.
Hà bật cười:
- Được rồi, tôi đi. Cầu nguyện ngắn ngắn thôi. Nhưng hôm nào học chiều thì miễn nha!
- Lướt điện thoại, xem Tiktok…thì quên giờ giấc???
Trưa hôm sau, sân nhà thờ ngập nắng. Ba, bốn chiếc xe đạp nhỏ dựng bên gốc si. Nhóm thiếu nhi cùng đọc kinh, cầu nguyện trong thinh lặng. Họ hẹn nhau: “Ngày mai lại gặp nhé!” Một tuần trôi qua, số bạn tham gia ngày càng đông. Mẹ Tuấn giúp đánh máy bản xướng kinh cho nhóm cùng đọc. Tuy vậy, vài bạn vẫn viện lý do: “Không có xe…”, “Ba mẹ không cho đi…” khiến Tuấn buồn. Nhưng tình yêu Chúa trong cậu thôi thúc mãnh liệt. Cậu không bỏ cuộc – và rồi, nhóm “viếng Thánh Thể ban trưa” dần trở nên quen thuộc với thiếu nhi trong giáo xứ.
Tuấn còn xin mẹ thưởng cho cả nhóm một chầu kem nếu các bạn chăm chỉ. Mẹ mỉm cười đồng ý. Giữa lúc đang ăn kem vui vẻ, Nam nói:
– Sau này tụi mình học chiều nhiều, chắc không đi viếng ban trưa được nữa.
Tuấn trầm ngâm: “Mang danh Thiếu Nhi Thánh Thể mà không dâng được gì cho Chúa… uổng quá.” Cậu nhớ đến các Thánh Tử Đạo Việt Nam – những người đã hy sinh vì đức tin. Còn mình, sống trong thời bình, sao lại ngại hi sinh chút ít cho Chúa?
Một hôm, Tuấn nảy ra ý tưởng:
– Các bạn ơi, sắp tháng Mân Côi rồi. Mình làm việc kính Đức Mẹ nhé! Mỗi người đọc một chục kinh, nối lại thành trọn chuỗi. Dù không gặp nhau mỗi trưa, nhưng chúng ta vẫn hiệp nhất bằng chuỗi Mân Côi.
Cả nhóm reo lên hưởng ứng. Từ đó, mỗi người đảm nhận một chục, ngày nào cũng đọc. Nhờ thế, “Biệt đội Siêu Anh Hùng” – tên do Tuấn đặt – ra đời.
Tuấn tự hào vì nhóm nhỏ của mình biết hy sinh, sống đạo cách đơn sơ mà chân thành: viếng Chúa, đọc kinh, yêu thương và cầu nguyện. Những lần nằm viện tái khám và điều trị, Tuấn nhớ ánh đèn chầu trong Nhà Tạm, nhớ tiếng kinh ban trưa của các bạn…
Ngồi trên xe trở về, Tuấn tựa đầu vào cửa kính, ngắm những triền đồi nối tiếp nhau, rừng thông vi vu trong gió. Từng vạt nắng chiều len qua tán lá, rải ánh vàng lên con đường ngoằn ngoèo uốn lượn. Xa xa, cánh đồng và dòng sông nhỏ thấp thoáng mờ dần. Tuấn khẽ thầm thì: “Lạy Chúa, bàn tay chúng con bé nhỏ, chẳng thể hứng hết ơn lành Chúa ban. Xin Mẹ Maria luôn đồng hành và gìn giữ chúng con.”